Bình thường Bạch Cẩm không để ý, sau khi Nữ Oa nương nương nhắc nhở thì hắn mới chợt phát hiện thì ra sư phụ dùng Hậu Thiên Linh Bảo trong khi hắn dùng những bốn món Tiên Thiên Linh Bảo. Sư phụ thật đáng thương!
Bạch Cẩm suy tư: "Nương nương, người muốn nói với đệ tử rằng Hậu Thiên chưa chắc đã kém Tiên Thiên, cho dù đệ tử có tư chất kém cỏi nhưng chỉ cần cố gắng thì cũng có thể đánh bại đám thiên kiêu kia?"
Nữ Oa nương nương nghiêng đầu nhìn hắn, không kìm được nở nụ cười: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ muốn giảng giải cho ngươi chút kiến thức về Tiên Thiên Linh Bảo và Hậu Thiên Linh Bảo mà thôi."
"Ồ!" Gương mặt Bạch Cẩm đỏ bừng lên, thì ra là mình tự đa tình.
Chốc lát sau Nữ Oa nương nương tiện tay vẫy gọi, một cuốn trục tràn đầy sát cơ bay từ đằng xa tới và chui vào trong Càn Khôn Đỉnh.
Keng!
Keng!
Keng!
Kiếm minh dữ dội phát ra từ trong Càn Khôn Đỉnh, ngọn lửa trong Càn Khôn Đỉnh bị phân chia thành từng vết kiếm.
Sau một hồi lâu, từng đóa Huyết Liên bay từ trong Càn Khôn Đỉnh ra, xoay tròn chầm chậm, ẩn chứa sát khí trông như một tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ.
Nữ Oa nương nương gật đầu hài lòng: "Thế này mới có hình có dạng, ngươi đặt tên cho kiếm trận của mình đi!"
Bạch Cẩm bước ra từ bên cạnh. Hắn vươn tay ra, Huyết Liên từ từ bay tới rồi lơ lửng trên lòng bàn tay hắn.
Bạch Cẩm mỉm cười: "Song cửa ngậm tuyết Đông Hải nghìn năm, kiếm bảo vệ Tiệt Giáo hưng thịnh muôn đời. Vậy thì gọi nó là Thí Thần Đồ Tiên Kiếm Trận!"
Nữ Oa nương nương trợn mắt, bực mình bảo: "Cái tên vớ vẩn gì thế? Để ta đặt tên, kiếm trận này tên là Thiên Thu Huyết."
Phía trên Huyết Liên lập tức xuất hiện ba phù tự 'Thiên Thu Huyết', còn phát ra tiếng ong ong đầy vui vẻ.
"Nương nương, đây là kiếm trận của ta mà?" Bạch Cẩm bày ra dáng vẻ tủi thân.
Nữ Oa nương nương liếc nhìn hắn, híp mắt hỏi: "Ngươi có ý kiến à?"
Bạch Cẩm lập tức giơ ngón tay cái lên, thật lòng khen ngợi: "Không hề, tạ ơn nương nương đã ban tên. Nương nương đặt tên rất hay, Thiên Thu Huyết mang ý giết chóc, có tính duy mỹ."
Nữ Oa nương nương quay đầu lại nở nụ cười: "Ngươi đặt tên không hay nhưng ít ra thẩm mỹ vẫn chưa lệch lạc."
"Vẻ đẹp của người khác thì ta không dám nói nhưng vẻ đẹp mà nương nương ban tặng là đẹp nhất trong thiên địa, không ai có thể xem nhẹ."
Nữ Oa nương nương gật đầu hài lòng, nàng 'ừ' một tiếng rồi nói tiếp: "Được rồi, ngươi về đi! Đừng quên chuyện của Địa Tạng đấy."
"Không giây phút nào đệ tử dám quên chuyện nương nương đã dặn dò."
Bạch Cẩm cất Huyết Liên đi, thi lễ cáo từ rồi bay ra ngoài thế giới.
Trong lúc hắn lên trời xuống đất chạy đi lĩnh thưởng, Nhân tộc bành trướng một cách nhanh chóng, văn có Hiên Viên Nhân Chủ tọa trấn Trần Đô, võ có Xi Vưu Binh Chủ uy chấn thiên hạ, vương lệnh truyền ra không ai dám làm trái, Nhân tộc đi tới thời kỳ hưng thịnh.
Trời nhá nhem tối, Hiên Viên và Xi Vưu đi dạo ở ngoại thành Trần Đô.
Xi Vưu hậm hực lên tiếng: "Này, Tiểu Hoàng, ngươi gọi ta ra đây làm gì? Có việc gì thì nói mau!"
Tâm trạng Hiên Viên đang sa sút, hắn chẳng có lòng dạ nào mà tranh cãi với Xi Vưu, chỉ chầm chậm cất lời: "Tiểu Xích à, vừa nãy sư phụ nói cho ta biết thiên hạ quy tâm, công đức của ta đã viên mãn, có thể phi thăng lên Hỏa Vân Động rồi."
Xi Vưu sửng sốt giây lát, sau đó bật cười ha ha: "Đây là chuyện tốt mà! Sao trông ngươi như sắp chết vậy?"
Hiên Viên xoay người nhìn về phía Trần Đô, giọng nói chất chứa lo lắng: "Sau khi tới Hỏa Vân Động, ta không thể can thiệp vào chuyện của Nhân tộc nữa, cũng không biết hậu bối có thể dẫn dắt Nhân tộc đi tới phồn vinh hưng thịnh hay không."
"Ngươi không muốn đi phải không?"
Hiên Viên gật đầu một cách do dự: "Có nhiều thứ ta không thể buông bỏ! Chẳng biết sau khi từ biệt chúng ta còn có ngày gặp lại hay không."
"Ha ha, ngươi truyền lại vị trí Nhân Chủ cho ta, ngươi không muốn đi thì ta đi! Để ta làm Nhân Hoàng thay ngươi. À không, không thể nói là thay được, đáng lẽ vị trí Nhân Hoàng này vốn thuộc về ta." Xi Vưu hào hứng nói.
Hiên Viên trừng mắt, giận dữ quát: "Cái gì mà thuộc về ngươi hả? Ngươi đừng mơ!"
Xi Vưu tỏ vẻ khinh thường: "Ta biết ngay là ngươi giả vờ giả vịt mà, thử cái là lòi đuôi ngay."
Hiên Viên hít sâu mấy lần mới nói tiếp: "Xi Vưu, ngươi đi Hỏa Vân Động cùng ta nhé!"
"Bản thân bị giam mà còn muốn kéo ta theo? Ngươi đừng có mơ! Sau này ngươi hãy ở trong Hỏa Vân Động chống mắt nhìn ta tiêu dao thế nào đi! Ha ha!" Xi Vưu cười to vài tiếng rồi sải bước đi về phía Trần Đô.
Sáng sớm hôm sau, bầu trời Trần Đô tràn ngập tử khí hòa cùng thải quang dưới ánh mặt trời soi rọi.
Thân ảnh của Huyền Đô đại pháp sư xuất hiện từ trong tử khí, hắn cất lời: "Cộng Chủ của Nhân tộc Hiên Viên Thị tiếp dụ lệnh của Thái Thượng giáo chủ!"
Tiếng nói truyền khắp Trần Đô, tất cả tộc nhân Viêm Hoàng và lê dân bách tính cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bàn tán xôn xao. Người thì kích động, kẻ thì buồn bã không nỡ xa rời.
Xi Vưu đi cùng Hiên Viên ra khỏi thần điện, đẩy Hiên Viên một cái và thúc giục: "Ngươi đi nhanh lên!"
Mấy tu sĩ Nhân tộc đưa Hiên Viên bay lên bầu trời Trần Đô. Hiên Viên Thị chắp tay thi lễ lạy ba lạy rồi quỳ xuống đám mây: "Hiên Viên Thị lắng nghe pháp dụ của Thái Thượng giáo chủ."