Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 408 - Chương 408: Ngâm Thơ Trào Phúng Nữ Oa

Chương 408: Ngâm thơ trào phúng Nữ Oa

Trong hoàng cung Đại Hạ uy nghiêm, Trụ Vương ngồi trên ngai vị, bên dưới đài bạch ngọc có quan văn quan võ đứng bao vây xung quanh, đều là những nhân vật thần thông quảng đại, sức mạnh phi thường.

Trụ Vương trầm ngâm nói: "Có chuyện gì thì mau tấu, không thì thoái triều."

Trong số những chúng thần bên phải, một người đứng ra giơ cao thẻ bài, cúi người bẩm tấu: "Thần, Thương Dung có chuyện khởi tấu, ngày mai là mười lăm tháng ba, là sinh thần của Nữ Oa nương nương, xin bệ hạ giá lâm miếu Nữ Oa thắp hương, cầu phúc cho nhân tộc ta."

Trụ vương khẽ nhíu mày, Nữ Oa nương nương chính là Thánh mẫu thời viễn cổ đã lấy nhân tộc làm thức ăn cho Yêu tộc sao? Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười châm biếm, bình tĩnh nói: "Sao ta không nhớ Triều Ca có miếu Nữ Oa? Những năm qua cũng chưa từng tế lễ."

Thượng Dung cung kính đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, miếu này chỉ mới xây dựng, đúng lúc là sinh thần của Nữ Oa nương nương, vẫn xin bệ hạ đến đó thấp hương, biểu đạt lòng sùng kính của nhân tộc chúng ta, cũng mong nương nương sẽ bảo hộ cho nhân tộc."

Trụ Vương mỉm cười khinh bỉ, nói: "Nữ Oa có công đức gì cũng xứng để trẫm thắp hương cho sao?"

Thương Dung ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Nữ Oa nương nương là nữ thần thượng cổ, sinh ra đã có Thánh đức. Nặn đất tạo người, là Thánh mẫu của nhân tộc chúng ta. Khi đó, đầu của Cộng Công không chạm được vào Chu Sơn, trời đổ về Tây Bắc, đất chìm về Đông Nam, Nữ Oa thu thập đá ngũ sắc, tinh luyện để lấp trời, đã có công với bách tính, chúng dân lập lễ tế để báo ân.

Ngày nay, Triều Ca cúng bái Nữ Oa, mong bốn mùa bình an, quốc tộ miên trường, mưa thuận gió hòa, tiêu trừ tai họa. Chính Thần tạo phúc cho nước cho dân, bệ hạ nên đến thắp hương."

Trong đại điện lại có thêm mấy chục đại thần đứng ra, cung kính nói: "Vẫn xin bệ hạ đến dâng hương cho Nữ Oa."

Sắc mặt Trụ Vương bỗng nhiên sa sầm lại, vô cùng khó coi, khi xưa Nữ Oa xem Nhân tộc là thức ăn cho Yêu tộc, các tiền bối Nhân tộc ta nổi dậy trong mớ hỗn loạn nghịch thiên sát phạt. Bây giờ Nhân tộc ta trở thành chủ của trời đất này, Nữ oa lại muốn bảo nhân tộc đến bái lạy, làm gì có chuyện tốt như thế?

Mấy chục đại thần cúi mình quỳ xuống đồng thanh nói: "Xin bệ hạ đến Oa Hoàng Cung dâng hương."

Hàng trăm quan viên khác cũng lần lượt nhìn nhau, tể tướng Thương Dung có ý gì chứ? Sao đột nhiên lại nghĩ đến xây dựng miếu Nữ Oa nương nương? Còn muốn bệ hạ đến dâng hương nữa, trước giờ Nhân Hoàng của Nhân tộc cũng chưa từng dâng hương cho Nữ Oa nương nương.

Trụ Vương híp mắt quan sát những quan viên đang quỳ bên dưới, trong lòng khẽ động, hắn cười một tiếng nói: "Cứ làm theo lời tấu của tể tướng đi."

Thương Dung vui vẻ nói: "Bệ hạ thánh đức!"

Trụ Vương đứng dậy, phất tay áo nói: “Bãi triều!” Nói rồi hắn xoay người bước ra sau hậu điện.

Tất cả quan văn quan võ đều khấu bái: "Cung tiễn bệ hạ!"

Thương Dung trở về phủ đệ của mình và đi vào một đại sảnh.

Ngồi khoanh chân trong hội trường là một người đàn ông to béo, đầu trọc bụng rộng, đó là Di Lặc.

Thương Dung quỳ trước mặt Di Lặc, hai tay chắp lại hành lễ nói: "Đệ tử bái kiến lão sư."

Di Lặc cười nói: "Đã hai trăm năm rồi chúng ta không gặp nhau! Lẽ nào ngươi còn nhớ đến ta."

"Ân tình của lão sư, đệ tử mãi mãi cũng không dám quên, không có lời dạy của lão sư thì không có Thương Dung của ngày hôm nay."

Di Lặc mỉm cười và hỏi: "Đồ đệ ngoan, chuyện ta bảo ngươi làm ngươi đã làm xong chưa?"

Thương Dung cung kính nói: "Bệ hạ đã hạ lệnh, ngày mai sẽ đến miếu Nữ Oa dâng hương."

Di Lặc cười gật đầu.

Ngày hôm sau, long xa của vua ra khỏi thành, cờ mao màu sắc rực rỡ.

Long quang kiếm thổ phong vân sắc,

Xích vũ trảng dao minh nguyệt tinh.

Đề liễu hiểu phân tiên chưởng lộ,

Khê hoa quang diệu thúy cầu thanh.

Dục tri tuần du thiêm thiên biểu,

Vạn quốc y quan bái thánh minh.

Xe rời khỏi Nam môn của Triều Ca, nhà nhà thắp hương đốt đèn, kết hoa trải thảm. Ba ngàn thiết kỵ, tám trăm ngự lâm, Võ Thành Vương Hoàng Phi Hổ bảo giá, văn võ cả triều cũng nối gót theo sau.

Đến Nữ Oa cung. Thiên tử rời khỏi xe bước tới đại điện, cắm hương trong lư, quan văn quan võ cũng kính bái. Trụ vương quan sát vẻ hoa lệ hoành tráng trong điện, Thương Dung cùng các quan văn võ trọng thần đi theo Trụ vương quan sát sơ qua miếu Nữ Oa.

Trụ Vương nhìn thoáng qua mặt Thương Dung, cười nói: "Tể tướng, bây giờ có thể coi là hoàn tất dâng hương rồi chứ?"

Thương Dung cúi đầu, cung kính nói: "Tất nhiên là đã hoàn tất, Nữ Oa nương nương thánh đức, tất nhiên sẽ bảo hộ cho triều ta."

"Nhưng ta nghĩ vẫn còn một bước nữa. Lấy bút mực đến đây." Một nội thị nhanh chóng bưng một cái khay chạy lại, trên khay có bút mực.

Tỉ Can chợt cảm thấy lo lắng, vội nói: "Bệ hạ, dâng hương đã xong, nên hồi cung thôi."

"Đợi ta làm một bài thơ ca ngợi đã."

Trụ Vương cầm bút lên, chấm mực, đi đến cạnh tường, múa bút viết một bài thơ:

“Lạnh lùng trướng phủ xõa màn loan

Bóng sắc khen ai khéo điểm trang

Liễu uốn mày ngài khoe sắc lục

Xiêm tung sóng nưóc điểm non vàng

Hải đường sương đượm màu tươi tốt

Thược dược mưa nhuần bóng vẻ vang

Ðem về cung điện dựa thiên nhan. "

Tất cả các quan đại thần đều thay đổi sắc mặt, lần lượt thốt lên: "Bệ hạ…"

"Bệ hạ, không được!"

Bình Luận (0)
Comment