Mười hai Kim Tiên của Xiển Giáo đều mang theo vẻ không cam lòng khuất nhục trên mặt nhưng tất cả đều thành thật hướng đại doanh Tây Kỳ bay đi.
Triệu Công Minh vung tay lên thu hồi hai mươi bốn viên Minh Châu rồi xoay người đi về phía Đại doanh triều Thương, thu thập xong bọn hắn một phen, tâm tình rất tốt.
Đám người Văn Trọng vội vàng nghênh đón.
Ngao Bính vội vàng tò mò hỏi: "Sư bá, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi đột nhiên đấu với bọn hắn?"
Triệu Công Minh lạnh lùng nói: "Bọn hắn thi triển phương pháp nguyền rủa nào đó, muốn chém nguyên thần ta nhưng lại bị ta lấy công đức khắc rồi.”
Văn Trọng biến sắc nói: "Phương pháp nguyền rủa? Sư thúc, người có chỗ nào không ổn không?"
"An tâm, nó không làm gì được ta."
...
Ban đêm, Từ Hàng hoảng hốt rời khỏi đại doanh Tây Kỳ, đi tới một cái ao ở phía sau, ngồi trên bãi cỏ, hoảng hốt xuất thần.
"Ha ha! Trúng cá." Một tiếng cười sảng khoái đột nhiên đánh thức Từ Hàng.
Từ Hàng lập tức đứng dậy, nhìn lại phía âm thanh, chỉ thấy trong cỏ lau xa xa lóe lên một chút quang mang, một thân ảnh đang ngồi ở trong đó.
Từ Hàng phiêu đãng đi về hướng cỏ lau, thân ảnh vài người lóe lên bên cạnh cỏ lau khiến hắn có thể nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ mặc bạch y đang câu cá đêm, bên cạnh là một đàn đom đóm xinh đẹp bay múa, cảnh tượng như tranh vẽ.
Nam tử trung niên cầm một con cá nhỏ màu hồng lớn chừng bàn tay, sau khi gỡ lưỡi câu xuống, hắn bỏ con cá nhỏ vào thùng nước bên cạnh, con cá nhỏ màu hồng hoảng sợ, vội vàng quẫy đạp trong thùng nước.
Từ Hàng bỗng trừng lớn, khó tin la lên: "Giáo chủ!"
Chuẩn Đề quay đầu lại, liếc mắt nhìn, cười nói: "Là Từ Hàng sao?"
Từ Hàng nhanh chóng chắp tay hành lễ: "Bái kiến giáo chủ!"
Chuẩn Đề khẽ gật đầu nói: "Không cần đa lễ."
Từ Hàng đứng dậy, sau khi định thần lại thì hơi nghi hoặc hỏi: "Cách phía trước không xa chính là chiến trường Phong Thần, giáo chủ còn có nhã hứng ngồi đây câu cá sao?"
Chuẩn Đề mỉm cười nói: "Ta đang đợi người hữu duyên."
"Giáo chủ đang đợi người hữu duyên? Chẳng lẽ là ta?"
Chuẩn Đề nhẹ gật đầu, cười nói: "Ngươi tìm chỗ ngồi xuống trước đi."
Từ Hàng gật đầu, dưới chân hiện lên một đóa Thanh Sắc Liên Hoa, đóa sen nở rộng một trượng, lơ lửng giữa không, ngồi xếp bằng trên đài sen.
Chuẩn Đề đặt chiếc cần câu sang một bên, nhẹ giọng: "Từ Hàng, ngươi có thấy nơi đây u tĩnh không?"
Từ Hàng ngắm nhìn xung quanh nói: "Khi màn đêm buông xuống, cô quạnh không người, đương nhiên u tĩnh."
Chuẩn Đề cười nói: "Có tiếng ếch kêu loạn trong thanh phong, có cá bơi tung tăng dưới minh nguyệt, có dấu vết thú rừng đi qua, chim muông đậu lại, sao có thể nói là u tĩnh được?"
"Giáo chủ cao minh, ta không sánh bằng."
"Từ Hàng, ngươi đang nhìn vào nơi u tĩnh của thiên địa nhưng lại kiếm tìm sự u tĩnh, ta thấy cảnh tượng náo nhiệt của thiên địa nhưng lại hướng tới phồn hoa.
Nhưng ta thấy ngươi cầu mà không được, trong lòng sinh ra lửa giận, lâu ngày thiêu đốt tâm trí.”
Từ Hàng thở dài một hơi nhưng lại rối trí: "Từ sau Phong Thần Chiến diễn ra, ta và chư vị sư huynh chinh phạt triều Thương nhưng lại bị Tiệt Giáo cản trở nhiều lần, mỗi lần đều thất bại thảm hại, ngay cả Pháp Bảo Tạng của ta cũng bị cướp mất."
Sau đó hắn cười khổ: "Ban ngày lại gặp phải Triệu Công Minh của chấp pháp đại đội, vừa mới giao thủ đã thảm bại, mấy vị sư huynh và sư đệ bị trọng thương, thật sự mất hết mặt mũi, vì vậy tâm tư tích tụ khiến giáo chủ chê cười rồi.”
Chuẩn Đề ôn tồn nói: "Hóa ra là vị đệ tử của Tiệt Giáo, đám người Di Lặc tâm tư bất định, nghiễm nhiên chấp pháp đại đội của Tiệt Giáo sẽ trở thành tâm ma của các ngươi. Nhưng ngươi không cần lo lắng cho Triệu Công Minh, mệnh của hắn đã phạm sát kiếp cho nên phải chết ở nơi đây."
Từ Hàng lắc đầu, đành nói: "Rất khó, chúng ta đều không giết được hắn."
"Sách Đinh Đầu Thất Tiễn của Lục Áp được có dùng được không?"
"Đã bị Triệu Công Minh phát hiện, sợ rằng không có tác dụng gì."
"Cuốn sách Đinh Đầu Thất Tiễn có thể khiến Triệu Công Minh chịu ứng kiếp nhưng do có người ra tay, dùng Công Đức để che chở nên hắn mới có thể tránh khỏi tai họa."
Từ Hàng khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ là Bạch Cẩm?"
Chuẩn Đề khẽ gật đầu nói: "Đúng là hắn."
Trong đầu Từ Hàng xẹt qua một đạo linh quang, vội vàng đứng lên, chắp tay hành lễ nói: "Xin giáo chủ chỉ giáo cho ta, cách khiến Triệu Công Minh phải chịu ứng kiếp."
Chuẩn Đề không đáp, nói sang chuyện khác: "Có thể gặp nhau ở đây cũng là cái duyên, Từ Hàng, ngươi có muốn nghe ta giảng đạo một chút không?"
Từ Hàng có chút thất vọng nhưng vẫn cung kính đáp: "Xin nghe lời dạy bảo của giáo chủ." Sau đó hắn ngồi xếp bằng trên Thanh Liên.
"Đại từ cho vui tất cả chúng sanh, đại bi cứu khổ tất cả chúng sanh, đại từ lấy nhân duyên hỷ lạc cho chúng sanh, đại bi lấy nhân duyên lìa khổ cho chúng sanh…"
Chuẩn Đề chậm rãi giảng đạo, Từ Hàng tĩnh tâm lắng nghe, dần dần những suy nghĩ hỗn tạp trong đầu lắng dịu lại, mọi muộn phiền đều tan biến tựa như bước chân không trên mặt hồ, khắp nơi có sen vàng, ngẩng đầu lại thấy thần quang lập lòe.
Đằng Đông, mặt trời dần nhô lên, âm thanh giảng đạo của Chuẩn Đề cũng dừng lại.
Từ Hàng chậm rãi mở mắt, cung kính hành lễ nói: "Đa tạ giáo chủ."