Tam Tiêu bày Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, đám đệ tử đời thứ ba như Na Tra, “Dương Tiễn đều rơi vào trong đại trận, đệ tử chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào các sư huynh nhóm Quảng Thành Tử, vô cùng kỳ vọng vào các sư huynh nhóm Quảng Thành Tử. Thế nhưng chư vị sư huynh cũng lọt vào trong đại trận, hi vọng lập tức biến thành tuyệt vọng.
Sau đó đệ tử chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào lão sư, nhưng ngài cũng không địch lại, còn bị ba nữ tử dữ dằn kia bắt, hi vọng lại biến thành tuyệt vọng một lần nữa.
Cuối cùng đệ tử gửi gắm hi vọng vào Lục Áp đạo quân mà ngài mời đến, song tiếc là Lục Áp đạo quân cũng không địch lại Tam Tiêu kia, bị bắt trong tình trạng thảm bại. Đệ tử không còn cách nào khác, không biết trông cậy vào ai, thiên địa mênh mông tràn đầy tuyệt vọng. Cực chẳng đã... đệ tử... đệ tử đành phải lấy Lượng Thiên Xích của ngài giao dịch với Thần Ma Chi Chủ đổi lấy Thần Ma Chi Chủ ra tay trấn áp Vân Tiêu, Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu, phá Cửu Khúc Hoàng Hà Đại Trận, cứu lão sư ngài và chư vị sư huynh."
Trên gương mặt già nua đầy nếp nhăn của Nhiên Đăng dâng lên một trận huyết khí, gầm thét: “Khương Tử Nha!”
Từ Hàng hất tóc mái phiêu dật trên trán, mỉm cười nói: “Lão sư không nên nổi giận, chỉ là một món pháp bảo mà thôi, cần gì phải tiếc nuối thế chứ, phải lấy đại cục làm trọng.”
Phổ Hiền khẽ gật đầu nói: “Lão sư, sự cấp tòng quyền, đây cũng chỉ là việc bất đắc dĩ, sau khi lượng kiếp đi qua thì chúng ta sẽ giúp ngươi đòi lại, được chứ?”
Văn Thù cười ha hả nói: “Có thể trấn áp Vân Tiêu, lão sư có công đầu mà!” Sau đó hắn trịnh trọng chắp tay thi lễ.
Quảng Thành Tử cũng chân thành tha thiết khuyên: “Lão Sư, bây giờ Vân Tiêu đã bị trấn áp, kiếp nạn này cũng đã thoát khỏi, chúng ta quay về đi! Về việc pháp bảo thì sau khi lượng kiếp đi qua, sư tôn sẽ làm chủ cho ngài, trong lượng kiếp bây giờ không thể xảy ra thêm sự cố nào nữa.”
Những tiên nhân Xiển Giáo còn lại cũng mỉm cười gật đầu.
Nhiên Đăng khẽ hoảng hốt, sao hắn lại có cảm giác những lời này với một màn này lại quen thuộc như vậy chứ?
Si Lặc vội vàng nói: “Các vị đạo hữu dừng bước.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Di Lặc.
Di Lặc bày ra vẻ mặt đau khổ nới: “Aizz! Đáng thương cho trăm tỷ năm công hạnh vất vả tu thành, thế mà lại gặp phải đại kiếp này, bị Vân Tiêu phế đi Tam Hoa trên đỉnh là ngũ khí trong ngực. Tu vi vạn năm mất hết, không còn đằng vân giá vũ, ngự sử phong lôi chi công, mong chư vị sư huynh đưa chúng ta đi một đoạn đường.”
Nhiên Đăng lấy lại tinh thần nói: “Ta đưa các ngươi trở về.”
Di Lặc vội vàng cảm kích thi lễ: “Đa tạ đạo hữu!”
Dưới chân Nhiên Đăng dâng lên một đám mây mang theo Di Lặc, Đại Thế Chí và Dược Sư rời đi. Lúc đi ngang qua Lục Áp, hắn tiện tay kéo Lục Áp lên rồi cùng đưa hắn rời đi.
Quảng Thành Tử nói: “Chúng ta cũng đi thôi!”
Khương Tử Nha ôm quyền nói: “Cung tiễn chư vị sư huynh.”
Chúng Kim Tiên của Xiển Giáo cũng cưỡi mây ai đi đường nấy.
Đại chiến kéo dài hơn tháng cuối cùng đã hạ màn kết thúc, trên sa trường vô cùng sạch sẽ.
Khương Tử Nha nói thầm: “Quả nhiên vẫn là Ma Thần đáng tin! Cái gì mà đại pháp phương Tây chứ? Còn không phải là đời lão phu tới cứu.” Sau đó hắn xoay người nghênh ngang đi về phía đại doanh Tây Kỳ.
…
Bên trong hỗn độn, năm tôn Thánh Nhân vẫn đang đại chiến, trong lúc phất tay liền xé rách hỗn độn khai thiên tịch địa, nhất niệm ba ngàn diệu pháp diễn dịch đại đạo, nhất niệm ma diệt âm dương tứ khí, đại đạo Ngũ Hành.
Ầm! Một tiếng kiếm minh. Trên Thanh Bình Kiếm tràn ngập sát lục kiếm ý chém lên thân một tôn Kim Phật to lớn, Kim Phật bay ngược ra tạo thành một thông đạo trong hỗn động.
Vừa ổn định được thân hình, một đạo hỗn độn kiếm khí lướt đến với tốc độ cực nhanh.
Kim Phật tay cầm Thất Bảo Diệu Thụ. Leng keng! Thất Bảo Diệu Thụ bay xẹt qua vang lên thanh âm thanh thúy giữa thiên địa, hỗn độn kiếm khí biến mất trong nháy mắt.
Thân ảnh Thông Thiên lóe lên xuất hiện trước mặt Kim Phật, một quyền đánh ra đại đạo oanh minh.
Ầm! Kim Phật đưa tay ra, quyền chưởng tương giao, hỗn độn vỡ vụn, thanh khí tăng lên, trọc khí hạ xuống, một phương thế giới mở ra, sau đó vỡ nát.
Tam sắc quang mang lấp lánh. Ầm! Một thanh Ngọc Như Ý đập xuống đỉnh đầu Kim Phật khiến nó lảo đảo lui lại.
Một bên khác, Tiếp Dẫn đứng trên Thập Nhị Phẩm Liên Đài đánh về phía đối diện. Ầm! Đỉnh đầu Thái Thượng lấp lánh ánh huyền hoàng, Huyền Hoàng Bảo Tháp nháy mắt liền đánh bay bảo tràng.
Thái Thượng đánh một chiêu về phía Tiếp Dẫn, Nhị Phẩm Kim Liên dưới chân Tiếp Dẫn lấp lánh lên. Ầm! Một vệt kim quang hất bay quải trượng, Tiếp Dẫn chẳng hề tổn hại mảy may.
Ngươi cho ta một bảo tràng, ta trả ngươi một hải đam. Hai người đứng thẳng mặt đối mặt, thực lực ngang bằng, không ai rơi vào thế hạ phong.
Chuẩn Đề giận dữ quát: “Hai vị sư huynh, trong Phong Thần lượng kiếp phải nghe theo Thiên mệnh, các ngươi che chở đệ tử tới vậy là muốn chống lại mệnh lệnh của sư tôn sao?”
Thông Thiên đánh một quyền vào hốc mắt Kim Phật, đánh Kim Phật bay ngược trở ra.
Nguyên Thủy nghiêm túc quát: “Chuẩn Đề sư đệ, Bạch Cẩm sư điệt lương thiên như vậy, sao có thể dung thứ có hành vi tinh toán của ngươi?”