Sắc mặt Nữ Oa nương nương hơi dịu đi: “Ngươi thực sự nghĩ vậy sao?”
Bạch Cẩm gật đầu liên tục, sau đó ngẩng đầu nhìn Nữ Oa nương nương chân thành nói: “Đệ tử một lòng trung thành với nương nương! Nương nương, người nhìn xem đôi mắt chân thành tha thiết của ta đi.” Bạch Cẩm mở to mắt nhìn Nữ Oa nương nương.
Nữ Oa nương nương cúi đầu liếc nhìn Bạch Cẩm, bật cười nói: “Đừng có khoe mẽ, nhưng ngươi nghĩ được như vậy, ta rất vui.”
Trong lòng Bạch Cẩm khẽ buông lỏng, rốt cuộc cũng qua ải rồi, hắn đấm chân cho nương nương càng nhiệt tình hơn.
“Nương nương, lần này Tây Phương Giáo đuối lý nên phải bồi thường. Trong lòng đệ tử đã nghĩ, rất lâu rồi không làm món gì ngon cho nương nương ăn, vì vậy bèn dùng lý lẽ bắt Tây Phương Giáo bồi thường Lục Căn Thanh Tịnh Trúc, về sau làm món măng cho nương nương người ăn.”
“Măng ăn ngon lắm sao?”
“Nương nương, măng có thể làm rất nhiều món. Ví dụ như thịt ba chỉ hầm măng, măng xào xì dầu, rau trộn măng, măng xào Thanh Loan Đản, Thải Phượng hầm măng nấm hương, măng xào dưa chua, thịt khô xào măng,…” Bạch Cẩm xổ một tràng mười mấy món ăn nấu với măng.
Nữ Oa nương nương duỗi tay gõ đầu Bạch Cẩm, không vui nói: “Lại muốn chơi khăm Thanh Loan và Thải Phượng.”
Bạch Cẩm bị gõ cho lung la lung lay, cười hắc hắc không nói.
Nữ Oa nương nương ung dung nói: “Bây giờ ngươi nhìn ra rồi chứ? Cho dù ngươi đối với Bình Tâm tốt cỡ nào thì khi ngươi nhập kiếp, nàng cũng sẽ không làm gì cả. Đây là Chí Thiên chi đạo của nàng, mà thiện của nàng chỉ cho chúng sinh chứ không quan tâm tới ngươi. Trong mắt của nàng, Chu Thiên thần linh viên mãn quan trọng hơn nhiều so với Tiểu Bạch Hạc ngươi.”
Bạch Cẩm gượng cười, nhỏ giọng nói: “Nương nương, kỳ thực đệ tử đã rất lâu không tới Địa Phủ, đã sớm nghe theo lời người đoạn tuyệt lui tới với Địa Phủ.”
Nữ Oa nương nương hài lòng nói: “Như vậy rất tốt!”
…
Một hồi lâu sau, tâm thần Bạch Cẩm trở về từ Oa Hoàng Cung, vừa trở về bản thể còn chưa kịp uống một chén nước thì lại bị Địa Phủ câu hồn.
Bạch Cẩm nháy mắt liền đến Thực Thiết Thụ Lâm, Bình Tâm nương nương đang ngồi trên xích đu.
Bạch Cảm vội vàng chắp tay bái lạy, nói: “Đệ tử bái kiến nương nương, chúc nương nương cát tường như ý.”
Hắn ngẩng đầu lên, không nhịn được hỏi: “Nương nương, người thay đổi rồi sao?”
“Ồ? Chỗ nào thay đổi rồi?”
Bạch Cẩm ngâm:
“Nương nương tằng vi bách hoa túy
Tố nhan khả yểm nhật nguyệt quang
Kim thì hà sinh nga mi khổ
Băng tinh ngọc cốt thấu hàn sương."
Bình Tâm mỉm cười, nói: “Lại lải nhải rồi, ngươi đứng lên đi!”
Bạch Cẩm đứng dậy, cười hắc hắc rồi chầm chậm tiến lên đẩy xích đu cho Bình Tâm nương nương.
Bình Tâm nương nương nói: “Nghe nói ngươi bị Tây Phương Giáo tính toán?”
“Khởi Bẩm nương nương, cũng không phải chuyện lớn gì, theo lời Chuẩn Đề sư thúc thì chỉ là một hiểu lầm mà thôi.”
“Vì sao không báo cho ta?”
“nương nương thân ở Địa Phủ, địa vị được tôn sùng, sao đệ tử dám kéo nương nương vào bên trong vòng xoáy lượng kiếp chứ?”
“Ha ha, ngươi căn bản là không để nương nương ta là vào mắt, so với Tam Thanh thì ta cũng chỉ là một người ngoài.”
Trong lòng Bạch Cẩm bất lực, quả nhiên lại như vậy. Nhưng không sao, hắn có kinh nghiệm! Bạch Cẩm vội vàng bối rối kêu lên: “Nương nương, oan uổng mà! Kỳ thực ở trong lòng đệ tử, nương nương người mới là quan trọng nhất, ta không báo cho nương nương là vì không muốn nương nương phải đánh nhau. Nương nương vì hồng hoang sáng tạo ra Địa Phủ, chí hiền chí Thánh, lẽ ra phải được hưởng vô số chúng sinh hồng hoang cúng bái. Ở trong mắt đệ tử, người nên ung dung hoa quý ở trong U Minh, không gây nhân quả không lịch tai kiếp. Chuyện như vậy không nên xuất hiện trên người nương nương, vì vậy đệ tử mới không báo cho người biết.”
Bình Tâm nương nương khẽ cười, nói: “Ta tốt như vậy sao?”
Bạch Cẩm liên tục gật đầu, chân thành tha thiết nói: “Đệ tử một lòng trung thành với nương nương đó! Trong lòng đệ tử, nương nương người là đệ nhất nữ thần khắp tam giới.”
Bình Tâm nương nương phì cười nói: “Nói như vậy thì, có phải ta nên cám ơn ngươi hay không?”
“Hắc hắc, đây là điều đệ tử nên làm.” Bạch Cẩm thả lỏng, rốt cuộc qua cửa rồi, hắn thật đúng là một tiểu thiên tài.
Bạch Cẩm tiếp tục đẩy xích đu cho Bình Tâm nương nương, hắn chớp mắt chân thành tha thiết nói: “Nương nương, lần này Tây Phương Giáo đuối lý nên phải bồi thường. Trong lòng đệ tử nghĩ, đã rất lâu rồi không làm món ngon mới cho nương nương ăn, vì vậy dùng lý lẽ bắt Tây Phương Giáo bồi thường Lục Căn Thanh Tịnh Trúc, về sau làm măng cho người ăn.”
Măng? Tất cả Thực Thiết Thú trong rừng đều ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa sáng nhìn Bạch Cẩm.
Bình Tâm nương nương từ chối cho ý kiến nói: “Thực Thiết Thú lại rất thích ăn măng.”
“Nương nương, măng có thể làm ra rất nhiều mòn. Ví dụ như thịt ba chỉ hầm măng, đầu sư tử nấu măng, rau trộn măng, thịt yêu thú hầm măng nấm hương, măng xào dưa chua, thịt khô xào măng,…”
Những Thực Thiết Thú ở bên cạnh nghe vậy đều chảy cả nước miếng, mỗi lần Bạch Cẩm nói ra tên một món thì chúng nó lại tập thể gật đầu một cái, hai mắt cũng sáng hơn.
Mấy con Thực Thiết Thú tiến lên ôm bắp chân Bạch Cẩm, nũng nịu trên mặt đất.
Bình Tâm nương nương cười nói: “Được, chờ măng của ngươi mọc ra thì làm chút cho ta nếm thử.”