Bạch Cẩm nhìn theo hai người, cười ra hai tiếng, tiếp tục thảnh thơi đi về phía Điểu Sào. Chao ôi! Giây phút vui vẻ đơn thuần này của bọn họ nhưng ta lại là người bảo vệ, thật mệt mỏi!
Bạch Cẩm đi vào trong Điểu Sào, tiến vào trong đại điện rồi ngồi lên ghế chủ vị. Hắn chỉ tay xuống dưới, một tia sáng phóng ra rồi hóa thành một nữ tử hư ảo.
A Tu nhìn xung quanh, giọng nói mỏng manh vang lên: "Đây là chỗ nào? Không phải ta đã chết rồi sao? Sao ta lại ở đây?"
Bạch Cẩm ngồi trên chủ vị lên tiếng: "A Tu!"
A Tu ngẩng đầu nhìn lên ghế cao, người ngồi trên đó là một vị thần uy nghiêm, khắp người tỏa ra thần quang, chí tôn chí quý giống như chúa tể chư thiên. Nàng chỉ nhìn người đó một cái liền cảm thấy cả người đau đớn, linh hồn muốn nứt toạc.
"Á!" A Tu kêu lên thảm thiết, vội vàng lùi về phía sau, thân hình hư ảo vặn vẹo, run rẩy nói: "Bái... Bái kiến thần quân.”
Tiếng nói của Bạch Cẩm len lỏi khắp đại điện: "Ta là Câu Trần Đại Đế của Thiên Đình, là người cai quản mọi chuyện vận hành của thiên địa.
Tình cảm của ngươi và Khẩn Na La cảm động đất trời, ta đã thi triển đại thần thông giúp ngươi tụ lại linh hồn.”
Đại Đế của Thiên Đình là tồn tại vĩ đại cỡ nào? A Tu không biết Câu Trần Đại Đế là ai, nhưng nàng biết chắc đó phải là một vị thần linh phi thường vĩ đại. A Tu vội vàng quỳ xuống đất, run rẩy nói: "Đa tạ đại đế!" Thậm chí còn không dám ngẩng đầu, hồn thể vặn vẹo.
"A Tu, ngươi có bằng lòng nhận ta làm sư phụ của ngươi không? Ta truyền phương pháp tu hành cho ngươi để ngươi có thể bước vào quỷ tiên trường sinh chi đạo.”
A Tu hỏi: "Bệ hạ, sau khi tu hành ta còn có thể nhìn thấy Khẩn Na La sao?"
Bạch Cẩm gật đầu nói: "Duyên phận của các ngươi vẫn chưa dứt, ngày khác còn có cơ hội gặp lại.”
A Tu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lập tức bị thần quang đâm vào đau buốt, nàng phát ra một tiếng kêu thảm thiết, vội vàng cúi đầu dập đầu bái lạy nói: "Đệ tử bái kiến sư tôn!"
...
Tại Phật Giáo, Đại Nhật Như Lai ngồi xếp bằng trong Đại Nhật Thần Điện của mình, trong lòng yên lặng tính toán. Phật Giáo cùng Yêu tộc liên hợp, mình sẽ trở thành người hưởng lợi lớn nhất. Ở Yêu tộc mình là Yêu tộc Thái tử, ở Phật Giáo mình là Đại Nhật Như Lai, hai thế lực lớn tùy ý mình để sử dụng.
Còn chuyện làm vậy sẽ đắc tội với Bạch Cẩm, Đại Nhật Như Lai cười lạnh, Bạch Cẩm chỉ là một kẻ tiểu nhân mà thôi, hắn tưởng ta không biết hắn có âm mưu gì hay sao?
Hắn vẫn luôn lợi dụng ta để làm loạn Phật Giáo, đương nhiên ta cũng có thể lợi dụng ngược lại hắn. Vì lợi ích của mình, cái gọi là liên minh cũng chỉ là một trò đùa mà thôi, cho dù ta phản bội lời thề thì sao, hắn có thể làm gì ta?
Một tên thị giả cuống cuồng chạy từ bên ngoài vào, khom lưng bẩm báo: " Thưa Phật, Di Lặc Phật ở bên ngoài xin cầu kiến!"
Đại Nhật nhíu mày, trong đầu vô thức bật ra câu hỏi, hắn tới làm gì?
Ngày xưa vì tranh đoạt vị trí Phật Tổ, Đại Nhật Như Lai và Di Lặc Phật đã giao tranh không ít lần, quyền cước chạm nhau cũng không ít hồi, quan hệ giữa hai bên tuyệt đối không liên quan đến hai chữ hòa thuận. Xưa nay hai người không hề qua lại, sao hôm nay hắn lại đột nhiên đến đây.
Giọng nói của Đại Nhật Như Lai Phật vang khắp đại điện: "Mời pháp giá của Di Lặc Phật Tổ!"
Thị giả cung kính đáp: "Vâng!" rồi xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, Di Lặc Phật Tổ từ bên ngoài chậm rãi đi vào, thân hình mũm mĩm so với đại điện rộng lớn lại có vẻ nhỏ bé, nhưng vòng phật luân sau lưng lại chiếu sáng cả đại điện, làm không gian trở nên vĩ ngạn bất phàm.
Di Lặc Phật Tổ đi tới giữa đại điện, đám mây vàng dưới chân nâng Di Lặc Phật lên bằng độ cao với Đại Nhật.
Di Lặc Phật ngồi xếp bằng trên đám mây vàng của mình, cười ha hả nhìn Đại Nhật Như Lai.
Đại Nhật Như Lai bình tĩnh: "Pháp giá Phật Tổ hàng lâm Đại Nhật Tự của ta là có chuyện gì?"
Di Lặc Phật cười ha hả nói: "Lần này ta đến đây là có việc muốn cầu xin.”
Đại Nhật Như Lai Phật vô thức đứng thẳng dậy, khóe miệng gợi lên một nụ cười. Quả nhiên bước cờ này của ta là chuẩn xác, Phật gia và Yêu tộc hợp tác với nhau nhưng cũng cảnh giác lẫn nhau, ta làm người trung gian, Phật Giáo và Yêu tộc đều chỉ tín nhiệm ta. Ta có thể lợi dụng sức mạnh của hai phe Phật – Yêu làm của riêng mình, tăng cường thực lực bản thân.
Hiện tại Di Lặc Phật cũng phải đến cầu xin ta đấy thôi, cứ tiến hành dẫn dắt thì đợi vạn năm sau ngay cả Đa Bảo Như Lai cũng phải cúi đầu, ta sẽ trở thành chủ nhân của cả Phật Giáo và Yêu tộc.
Đại Nhật Như Lai liếc Di Lặc một cái, hiện tại mới tới cầu ta thì hơi muộn, nhưng nếu ngươi biểu hiện tốt thì ta sẽ miễn cưỡng mà cho ngươi một cơ hội, nhưng phải xem ngươi có thức thời hay không.
Đại Nhật Như Lai Phật cất lời: "Không biết Phật Tổ muốn cầu xin chuyện gì? Nếu trong năng lực của ta thì vẫn có thể giúp ngươi một phen.”
Di Lặc Phật Tổ tươi cười, liên tục gật đầu mừng rỡ nói: "Có năng lực, có năng lực, Đại Nhật Như Lai thần thông quảng đại, với chút chuyện của ta thì ngài chỉ cần nâng một ngón tay lên là được.”
Đại Nhật Như Lai Phật cười thầm trong lòng, nói hay lắm, Di Lặc Phật, ngươi cũng có hôm nay.
Tiếng nói của Đại Nhật Như Lai cất lên: "Phật Tổ cứ nói đi!"