Lại một tháng trôi qua, cuối cùng Kim Thiền Tử vẫn không kiềm chế được sát tâm của Cổ Vương trong mình, hắn lén lút chạy ra khỏi Linh Sơn rồi bắt đầu giết chóc ở Tây Ngưu Hạ Châu. Nhưng khi hắn vừa định hành động đã bị Dương Giao hùng hổ xuất hiện rồi chém chết, sau đó lại đưa thi thể Kim Thiền Tử trở về Thiên Đình.
Trong Điểu Sào ở Thiên Đình, Bạch Cẩm chia thân thể Kim Thiền Tử làm mấy phần, một tay xách thịt Kim Thiền, một tay xách theo Ô Kê tiến vào Hỗn Độn, đi đến Oa Hoàng Cung.
Bạch Cẩm vừa xuyên qua Hỗn Độn, chưa kịp đến Oa Hoàng Thiên đã lớn tiếng kêu lên: "Đệ tử cầu kiến nương nương!"
Một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo tím, từ trong Oa Hoàng Thiên bay ra, cười hì hì hành lễ với hắn: "Tham kiến sư huynh!"
Bạch Cẩm cười nói: "Dương Thiền đó à? Nương nương có ở đây không?"
"Nương nương gọi ngươi vào.”
Bạch Cẩm tiến vào trong Oa Hoàng Thiên rồi đi theo Dương Thiền đến một sơn cốc, hắn thấy Nữ Oa nương nương đang đứng trước một tảng đá lớn, một tay búa một tay đục, điêu khắc thứ gì đó, vụn đá bay tán loạn.
Bên ngoài sơn cốc, Dương Thiền nhỏ giọng nói: "Sư huynh, ta đưa ngươi đến nơi này thôi, nương nương ở bên trong, ngươi tự mình vào đi!"
Bạch Cẩm ôm quyền nói: "Đa tạ sư muội!"
Dương Thiền xoay người, lập tức bỏ chạy.
Bạch Cẩm sửa sang lại quần áo, lộ ra một nụ cười chân thành thân thiết thật thà rồi nhanh chóng đi vào sơn cốc, mừng rỡ kêu lên: "Nương nương, đệ tử lại đến thăm ngài.”
Tiếng khắc đá ầm ầm chợt ngừng, Nữ Oa nương nương dừng tay, lùi lại hai bước đánh giá pho tượng trước mặt, hài lòng gật gật đầu rồi cười nói: "Bạch Cẩm, ngươi xem pho tượng này của ta như thế nào?"
Bạch Cẩm tiến lên đánh giá pho tượng này một hồi, vận hết sức mình thông qua đủ các đặc điểm mới có thể xác định được bản thể của bức tượng, bấy giờ mới thay bằng nét mặt bất ngờ: "Nương nương, ngài điêu khắc chó con phải không! Phải nói là giống y như đúc, không chỉ có dáng dấp giống thật mà thần thái kia cũng không sai đi đâu được, chính là tinh phẩm hiếm có của cả Hỗn Độn. Quá đẹp, thậm chí ta còn cảm giác như chú chó này sắp sống lại rồi nhảy lên làm nũng với ta nữa, quá đáng yêu.”
Nụ cười trên mặt Nữ Oa nương nương đông cứng, chó con? Lão nương khắc Kỳ Lân cơ mà! Nàng nâng tay bắn vào pho tượng dang dở, Ầm! toàn bộ pho tượng nát bấy trong nháy mắt, sau đó hóa thành hư vô, ngay cả vụn đá cũng không còn sót lại.
Bạch Cẩm kêu lên, có vẻ rất tiếc nuối: "Nương nương, sao ngài lại hủy nó rồi? Con chó con này được chạm khắc rất đẹp.”
Nữ Oa nương nương bình tĩnh nói: "Ta điêu khắc Kỳ Lân!"
"Á..." Bạch Cẩm nghẹn lời, cười gượng nói: “À ờm, Kỳ Lân mà nương nương nhìn thấy chắc chắn là hung thú Kỳ Lân của Hỗn Độn, nó khác xa với Kỳ Lân của hồng hoang chúng ta.”
Hắn vội vàng chuyển đề tài: "Nương nương, ngài xem đệ tử mang đến cho ngài cái gì này?" Nói xong liền giơ cao món quà trong tay
Nữ Oa nương nương quay đầu nhìn lại, hai mắt nàng lập tức sáng ngời: "Ô Kê cực phẩm!"
Chút không vui trong lòng lập tức bị con gà đen kia xua tan.
"Nương nương thật có mắt nhìn, con Ô Kê này được đệ tử tỉ mỉ nuôi dưỡng, cho nó ăn bàn đào, tiên đan, uống quỳnh tương ngọc dịch, tản bộ trên Lăng Tiêu Bảo Điện, ngủ trong tinh hoa của sao trời. Có thể nói đệ tử đã dốc hết vốn liếng để nuôi con gà đen này đấy, tốn kém như thế mới có thể nuôi nó thành cực phẩm, sau khi lớn lập tức liền lấy ra hiếu kính nương nương, kính xin nương nương nhận lấy!"
Trên mặt Nữ Oa nương nương vương vất nụ cười, nói: "Ô Kê là linh thú có thể so với Hỗn Độn Huyền Quy, là vật bổ cho nữ nhân, ngươi có tâm thế làm ta rất vui, vậy thì ta cũng nhận vậy.”
Bạch Cẩm mừng rỡ nói: "Có thể được nương nương yêu thích là vinh hạnh của nó.”
Sau đó lại giơ nốt tay còn lại lên: "Nương nương, đây là kim thiền đệ tử chuẩn bị cho nương nương ngài, lần trước ngài nói thích ăn nên lần này mang cho ngài nhiều một chút.”
Nữ Oa nương nương cười nói: "Ngươi xuống bếp đi, nấu kim thiền này lên, còn Ô Kê thì để ta tự làm sau.”
“Vâng!” Bạch Cẩm vui vẻ đáp một tiếng rồi thả Ô Kê xuống.
Ô Kê thoát khỏi giam cầm liền kích động kêu lên liên hồi, nháy mắt bay vút lên trời, giống như một đạo tia chớp màu đen biến mất không còn dấu vết.
Nhưng Bạch Cẩm và Nữ Oa nương nương lại có vẻ không để ý, nó có thể bay khỏi Oa Hoàng Thiên sao? Hai người vừa nói vừa cười đi về phía Oa Hoàng Cung.
Kim Thiền Tử ngâm rượu có thể nói là món ngon không gì sánh nổi, cuối cùng Bạch Cẩm rời khỏi Oa Hoàng Thiên với tình trạng say khướt. Lúc đầu hắn còn định đi bái kiến Bình Tâm nương nương để kết nối tình cảm, hiện tại cũng chỉ có thể buông tha ý nghĩ đấy. Không ngờ Nữ Oa nương nương lại có tửu lượng tốt đến vậy.
Sau khi Bạch Cẩm trở về Thiên Đình liền ngủ một mạch không dậy nổi, hắn ngủ gần vạn năm mới chậm rãi tỉnh lại. Địa Tiên Giới đã qua hơn ba trăm sáu mươi vạn năm, từ Phong Thần Chiến đến giờ đã qua gần ba mươi kỷ nguyên. Trong ba mươi kỷ nguyên này, Yêu tộc tiếp tục liên hợp với Phật Giáo và trở thành thế lực cường đại có đủ khả năng đối kháng với Thiên Đình. Nhưng nói chung các thế lực vẫn không thay đổi quá lớn, toàn bộ hồng hoang vẫn giữ nguyên cục diện ổn định.
...