Bạch Cẩm lên tiếng: "Đệ tử vốn định tuân lệnh nương nương đi tiêu diệt Nữ Nhi Quốc, nhưng đệ tử nhất thời sơ suất, lúc đi Nữ Nhi Quốc đã kinh động đến Nữ Oa nương nương, cũng bị Nữ Oa nương nương biết chuyện Nữ Nhi Quốc.
Nữ Oa nương nương triệu hoán đệ tử đến Oa Hoàng Thiên và ra lệnh cho đệ tử không được giết chóc bừa bãi, còn yêu cầu đệ tử dẫn dắt bách tính Nữ Nhi Quốc hướng thiện.
Như vậy sao được? Làm sai thì phải chịu phạt, sao có thể tha thứ cho các nàng được?"
Bình Tâm nương nương bình tĩnh cất lời: "Đây là lý tưởng của Nữ Oa, dung túng không có giới hạn, cuối cùng sẽ chỉ mang lại tổn thương lớn hơn. Kiểu gì cũng có một ngày nàng phải hối hận."
Bạch Cẩm gật đầu lia lịa, tỏ ý tán thành: "Đệ tử cũng cảm thấy như vậy, dung dúng không có giới hạn sẽ gây ra tà ác nghiêm trọng hơn.
Vì vậy đệ tử tranh luận với Nữ Oa nương nương, muốn ra tay trấn áp Nữ Nhi Quốc, bắt bách tính Nữ Nhi Quốc trả giá cho tội ác của bản thân."
Bình Tâm nương nương mỉm cười gật đầu: "Tốt lắm! Sau đó ngươi làm thế nào?"
"Mặc dù đệ tử đã xâm nhập vào nội bộ Oa Hoàng Thiên và tiếp xúc Nữ Oa nương nương khá nhiều, nhưng đệ tử vẫn nhớ mình là người của nương nương, ý của ngài mới là mục tiêu đệ tử theo đuổi suốt đời."
"Ừm." Bình Tâm nương nương gật đầu hài lòng.
"Sau đó, đệ tử dốc hết toàn lực ứng phó với Nữ Oa nương nương. Đệ tử từng là Phó gia chủ Binh gia nên am hiểu binh pháp, vận dụng trí thông minh của mình đấu trí đấu dũng với Nữ Oa nương nương. Dù cho liều mạng đắc tội Nữ Oa nương nương, đệ tử cũng không ngại, nhất định phải hoàn thành việc nương nương giao phó, tiêu diệt Nữ Nhi Quốc, đòi lại công bằng cho những âm linh kia."
"Ừm, ngươi có lòng rồi." Bình Tâm nương nương tỏ ý hài lòng.
Bỗng dưng Bạch Cẩm nở nụ cười, ngượng ngùng nói: "Lần này đệ tử không hoàn thành việc nương nương giao phó, thật ra nguyên nhân chính là do đệ tử sợ chết."
"Ồ, sao ngươi lại nói vậy?" Bình Tâm nương nương cười khẽ.
"Bởi vì Nữ Oa nương nương nhúng tay vào chuyện này, đệ tử lo lắng nếu mình vẫn khăng khăng ra tay với Nữ Nhi Quốc thì e là sẽ bị Nữ Oa nương nương trả thù. Vì vậy đệ tử không dám đích thân ra tay."
Bạch Cẩm nói rất hùng hồn: "Thật ra đệ tử cũng chẳng sợ chết đâu, hồng hoang nhiều tranh chấp, từ lâu đệ tử đã không quan tâm tới đại đạo chi tranh với sinh tử nữa.
Nhưng đệ tử sợ không được gặp lại nương nương, đệ tử sợ sau này không thể đến thỉnh an nương nương nữa, cho nên mới ấm ức bảo vệ bản thân. Mong nương nương minh giám."
Bình Tâm nương nương gật đầu: "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Hồng hoang hiểm ác, làm gì cũng phải lượng sức mình.
Nữ nhân Nữ Oa kia cực kỳ lạnh lùng vô tình, ngươi đừng chọc giận nàng, kẻo đến lúc đó ta cũng không cứu được ngươi."
Bạch Cẩm gật đầu lia lịa: "Đệ tử khắc ghi lời dạy của nương nương, luôn cảnh tỉnh bản thân phải giúp đỡ mọi người làm việc tốt."
Mặc dù đệ tử không dám đích thân ra tay chọc giận Nữ Oa nương nương, nhưng đệ tử vẫn nhớ mệnh lệnh của ngài, tìm kiếm cơ hội ở Nữ Nhi Quốc.
Cuối cùng đệ tử phát hiện ra một cơ hội, anh linh khắp thành Nữ Nhi Quốc chính là thủ đoạn đệ tử có thể lợi dụng. Vì thế đệ tử gọi Nhật Dạ Du Thần đến giáng thần lực của Địa Phủ, tiến hành trừng phạt.
Theo dự tính của đệ tử thì sau khi anh linh khắp thành được cường hóa nhất định sẽ hung bạo điên cuồng, tiếp theo sẽ tiêu diệt Nữ Nhi Quốc. Anh linh báo thù là nhân quả do các nàng tự gieo xuống, Nữ Oa nương nương cũng không thể nói gì được.
Nhưng điều khiến đệ tử bất ngờ là sau khi đám anh linh kia được thần lực gia trì, các nàng chỉ đưa mẫu thân của mình đi chứ không có ý định gieo họa một phương, chẳng có tí chí khí của lệ quỷ gì cả, thật mất mặt!"
Bình Tâm nương nương bực mình bảo: "Lời này không nên thốt ra từ miệng Đốc Tra Đại Đế nhà ngươi."
Bạch Cẩm cười gượng: "Đây chẳng phải là vì đệ tử muốn hoàn thành nhiệm vụ nương nương giao cho sao? Lo quá ắt loạn."
"Anh nhi chưa mở linh trí, mẫu thân của các nàng là chấp niệm duy nhất của các nàng. Chấp niệm tiêu tan, tất nhiên các nàng sẽ không đại khai sát giới."
Bạch Cẩm vỗ trán, giọng điệu ảo não: "Ôi trời, lúc đó ta không nghĩ ra điểm này, vẫn là nương nương thánh nhãn như đuốc, vừa liếc mắt đã thấy được điều huyền bí bên trong. Tạ ơn nương nương đã chỉ dạy, lần sau ta sẽ không mắc phải sai lầm tương tự nữa."
Bình Tâm nương nương nở nụ cười kỳ lạ: "Nỗ lực là được rồi. Bạch Cẩm, ngươi có đói không? Đến đây ăn đồ ngon này!"
"Vâng ạ!" Bạch Cẩm bước nhanh đến cạnh đống lửa, thò tay cầm thịt nướng trên đống lửa.
"Bốp!" Bình Tâm nương nương đánh vào tay Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm lập tức rụt tay lại, cúi đầu nhìn tay mình: "Nương nương, tay đỏ rồi."
Bình Tâm nương nương lấy một con cua đỏ từ bên cạnh ra đưa cho hắn, thái độ dịu dàng hòa nhã: "Đây là cua Huyết Hải - cực phẩm mà Minh Hà giáo chủ tặng ta, cả hồng hoang không vượt quá số lượng một bàn tay đâu. Ngươi nếm thử món này đi."
"Nương nương, đệ tử vẫn muốn ăn thịt nướng hơn, ăn cua tốn sức lắm."
"Tiểu Bạch, nghe lời!"
"Ồ!" Bạch Cẩm ngoan ngoãn nhận cua Huyết Hải, sau đó bóc vỏ, chấm tương bắt đầu ăn.
Chốc lát sau hắn ợ hơi, cáo từ rời đi.
Trong tiểu hoa viên, Bình Tâm nương nương cầm thịt nướng trên đống lửa, ném bịch vào trong lửa. Đốm lửa văng tung tóe, tiếng xèo xèo từ trong đống lửa truyền ra, từng làn khói xanh thẫm bốc lên, tiên hoa kỳ thảo xung quanh đều héo rụi trong khói đen, độc tính lốm đốm xuất hiện. Tuy Chuẩn Thánh có pháp tắc chi lực và đại đạo hộ thân, nhưng nếu ăn phải loại độc này cũng tuyệt đối không dễ chịu.
Bình Tâm nương nương cười ha hả: "Nữ Oa, ngươi thua rồi!
Mặc dù Bạch Cẩm không tiêu diệt Nữ Nhi Quốc, nhưng hắn đã bày tỏ thái độ. Cho dù ngươi cưỡng ép, Tiểu Bạch cũng đứng về phía ta, ha ha!"
…