Nữ Oa nương nương sững sờ. Cũng đúng! Hiện giờ Nữ Nhi Quốc vẫn tồn tại sờ sờ, Bình Tâm thua rồi! Tâm trạng lập tức tốt lên, nàng nhìn Bạch Cẩm mà cảm thấy hắn lại dễ coi hơn vài phần.
Nữ Oa nhìn Bạch Cẩm, mỉm cười hỏi: "Bạch Cẩm, ngươi làm trái mệnh lệnh của Bình Tâm mà không sợ nàng tức giận sao? Nàng không phải người lương thiện đâu."
Bạch Cẩm ngẩng đầu ưỡn ngực, thái độ ngạo nghễ: "Sư phụ ta từng nói đời người chỉ chết một lần, hoặc là cái chết nặng tựa Thái Sơn, hoặc là cái chết nhẹ như lông hồng.
Hồng hoang nhiều tranh chấp, đại đạo chi tranh không nhường nhịn, đệ tử đã không màng sinh tử từ lâu. Đối với đệ tử mà nói, có thể ra sức vì nương nương thì cho dù vẫn lạc cũng là vinh dự vô thượng."
Ánh mắt Nữ Oa nương nương sáng ngời: "Câu nói này của Thông Thiên rất có ý nghĩa.
Ngươi yên tâm, ngươi làm việc cho ta thì ta sẽ không để ngươi chết đâu, phía Bình Tâm ta sẽ đỡ giúp ngươi."
Bạch Cẩm lập tức mừng rỡ hô: "Tạ ơn nương nương!"
Nữ Oa tươi cười nói: "Dù sao thì không có ngươi đến thỉnh an, ta cũng thiếu nhiều thú vui trong cuộc sống."
Bạch Cẩm thầm thở phào trong lòng, rốt cuộc cũng giải quyết xong. Hắn cười khà khà: "Đệ tử cũng muốn đến thỉnh an nương nương mãi mãi, tốt nhất là sau vô lượng lượng kiếp, hồng hoang tiêu vong, đệ tử vẫn có thể đến thỉnh an ngài."
Nữ Oa nương nương đáp: "Sẽ!"
Bạch Cẩm khịt mũi, nhìn hũ sành bằng ánh mắt thèm thuồng. Càng lúc càng thơm kìa! Hắn thòm thèm nói: "Nương nương, ngài hầm canh gì vậy? Ngửi thấy thơm ghê!
Không giấu gì nương nương, từ khi đệ tử hạ giới đi xử lý chuyện của Nữ Nhi Quốc thay nương nương, đệ tử vẫn chưa ăn cơm đâu!"
Nữ Oa nương nương bật cười: "Ngươi muốn ăn à?"
Bạch Cẩm gật đầu như giã tỏi, mong ngóng nhìn Nữ Oa nương nương. Nương nương tốt nhất trên đời, ngài sẽ không để ta đói bụng đâu nhỉ!
Nữ Oa nương nương đẩy quả hồng trước mặt sang đối diện: "Ngươi không thể ăn hũ canh này, nhưng hồng thì ngươi có thể ăn nhiều chút, rất có lợi với ngươi."
"Nương nương, mặc dù ta là Thương Thiên Bạch Hạc, nhưng ta thích ăn thịt cơ!"
"Đói thì ăn ít hoa quả, ngươi cũng nên giảm cân rồi. Cứ cái đà này ngươi sẽ trở thành một con hạc mập đấy."
Bạch Cẩm bất đắc dĩ cầm quả hồng. Sao hôm nay Nữ Oa nương nương lại trở nên keo kiệt thế nhỉ? Hắn bóc hồng đặt bên mép hút thật mạnh, thịt quả hồng nóng hổi chui tọt vào miệng như nham thạch nóng chảy trôi tuột, hương vị đậm đà lan tỏa trong khoang miệng.
"Ực!" Bạch Cẩm hút một ngụm, vội vàng nuốt thịt quả trong miệng.
Hắn hút hết một quả hồng, sau đó thuần thục ăn hết hồng trên bàn, cuối cùng ợ một cái, khen ngợi: "Ngon thật đấy!"
Nữ Oa nương nương híp mắt nói: "Trái hồng này sinh trưởng ở Chu Tước Giới, là trái của cây hồng kết quả đầu tiên trong thiên địa, Chu Tước Thánh Tôn tặng ta đó.
Cái này coi như là khen thưởng cho ngươi có công dẫn dắt Nữ Nhi Quốc! Trở về chăm chỉ lĩnh hội, có ích với việc tu hành của ngươi."
Bạch Cẩm cười hì hì: "Tạ ơn nương nương!" Hắn đứng dậy nói: "Nương nương, đệ tử cáo từ trước."
Nữ Oa nương nương khẽ gật đầu: "Ngươi đi đi!"
"Vâng!" Bạch Cẩm chắp tay thi lễ, sau đó xoay người hóa thành một đạo bạch quang phóng lên trời.
Trong lương đình, Nữ Oa mỉm cười lên tiếng: "Bình Tâm, ta thắng rồi."
Trong hoa viên ở Địa Phủ, sắc mặt Bình Tâm nương nương chợt thay đổi. Nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, nở nụ cười khẽ: "Sư tỷ, có đôi khi thua cũng là thắng."
Trong chuyện Nữ Nhi Quốc, ngươi đã thắng. Nhưng Bạch Cẩm lại dốc hết sức lực mưu đồ vì ta, ngươi đã thua thảm ở chỗ Bạch Cẩm. Dù là tiên hay là thần đều không nên tranh cường háo thắng quá mức mới phải. Bạch Cẩm đã dùng hành động thực tế chứng minh hắn là người của ta.
Trong lương đình ở Oa Hoàng Thiên, Nữ Oa nương nương không kìm được nụ cười. Thua cũng là thắng, Bình Tâm tự ngụy biện cho mình đây mà! Sự thật đã bày ra trước mắt mà còn không chịu thua, bất kể là chuyện Nữ Nhi Quốc hay là vấn đề Bạch Cẩm thuộc về ai, ngươi đều thua không còn manh giáp. Thất bại thảm hại đã dùng sự thật chứng minh hắn là người của ta.
Bình Tâm nương nương dù chết cũng không nhận thua, Nữ Oa nương nương không dám ép quá mức vì sợ đối phương thẹn quá hoá giận đi gây rắc rối cho Bạch Cẩm, vậy thì mất nhiều hơn được. Hiện giờ tâm trạng rất sảng khoái, mình đi khắc một Bạch Cẩm chơi vậy.
Thân ảnh Nữ Oa nương nương mờ dần rồi biến mất, trên hồ nước hoàn toàn phẳng lặng.
Thanh Loan tiên tử bưng một mâm tử quả khô, mỉm cười sải bước nhanh chóng đi tới. Đến gần hồ nước thì không thấy thân ảnh nào ở đây cả, nàng kinh ngạc nói: "Nương nương đâu? Chẳng phải bình thường nương nương luôn ở chỗ này câu Huyền Quy sao? Vì sao hôm nay không thấy đâu nữa?"
Thanh Loan tiên tử đạp lên con đường tinh mỹ tuyệt đẹp tiến vào lương đình, đặt mâm tử quả khô lên bàn, hít mũi một cái nghe thấy một mùi hương quen thuộc, nàng nói thầm: "Bạch Cẩm sư huynh mới vừa tới đây."
Ánh mắt nhất thời bị một chiếc hộp sứ hấp dẫn, hương khí trong hộp sứ thoang thoảng truyền ra.
Thanh Loan nuốt một hớp nước miếng, trong mắt lóe lên tia sáng. Đây là canh Hỗn Độn bách cốt mà trước đó nương nương đã chưng sao? Chẳng phải nương nương nói chuẩn bị cho Bạch Cẩm sư huynh ư? Hình như hiện tại vẫn chưa động đến.
Thanh Loan lặng lẽ nhìn hai bên một chút, nhỏ giọng thầm thì: "Canh bách cốt này chính là thứ nương nương phí hết tâm huyết thu thập mãnh thú chi cốt trong Hỗn Độn để chế biến thành, Bạch Cẩm sư huynh vậy mà lại không uống, nhưng cũng không thể lãng phí được đâu!
Hay là… ta giúp nương nương giải quyết hộp canh bách cốt này?"