"Cái gì!" Hạo Thiên bất chợt đứng lên, trên mặt mang theo vẻ khiếp sợ.
Bạch Cẩm nghi hoặc nói: "Sư thúc, ngài không biết sao?"
Nét mặt Hạo Thiên biến hóa vài lần, mất hứng lắc đầu nói: "Ngô vẫn chưa biết."
"Ọt…" Một tràng âm thanh phát ra từ trong cơ thể Bạch Cẩm, sắc mặt Bạch Cẩm tức khắc thay đổi.
"Ọt…" Lại một tiếng động truyền ra.
Bạch Cẩm lập tức đứng lên, hoảng hốt nói: "Sư thúc, tốt nhất là ngài nên đi cầu kiến Đạo Tổ, một khóc hai nháo ba thắt cổ, cũng cầu cho Thiên Đình chúng ta có một cơ hội đại hưng. Ngài là người Đạo Tổ nhìn mà lớn lên, tựa như hài tử vậy, Đạo Tổ nhất định sẽ đáp ứng ngài. Chuyện đó… ta đi trước nhé."
Dưới chân Bạch Cẩm lảo đảo một chút, thân ảnh lóe lên. trong nháy mắt đã biến mất, có vẻ như hoảng hốt mà chạy mất.
Hạo Thiên Thượng Đế sửng sốt một chút, tiểu sư điệt bị làm sao vậy? Vì sao lại chạy nhanh như thế? Nhưng mà tiểu sư điệt nói rất có lý, quả thực phải đi cầu kiến lão gia một chút, một khóc hai nháo ba thắt cổ thì thôi đi, như vậy quá xấu hổ.
Bạch Cẩm vội vã chạy vào trong Điểu Sào, trực tiếp chui vào một gian phòng. Phốc~ ngân tương nổ tung, lũ lượt trút xuống, chảy xuống dưới ba nghìn thước. Ở trong WC, Bạch Cẩm mặt cắt không còn giọt máu, một mùi hương kỳ lạ mơ hồ phiêu tán ra.
Một lát sau, Bạch Cẩm từ trong phòng đi ra ngoài. Hắn còn chưa đi được hai bước, ọt ọt… một tràng âm thanh lại truyền ra.
Sắc mặt Bạch Cẩm đột biến, hắn lập tức ôm bụng, xoay người chạy thẳng vào phòng. Phốc… âm thanh lõm tõm vang lên.
Một lát sau, Bạch Cẩm lung lay từ trong phòng chậm rãi đi ra ngoài, sắc mặt có chút tái nhợt, mồ hôi lạnh toát ra nhễ nhại, thật sự là vô cùng khó chịu!
Mới vừa ra khỏi cửa phòng, ọt… một tràng âm thanh lại truyền tới, Bạch Cẩm khó có thể tin nổi bi thống kêu lên: "Lại nữa!" Hắn xoay người chạy vào trong phòng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua, thế gian đã qua ba năm.
Bạch Cẩm từ trong phòng chậm rãi bò ra ngoài, sắc mặt tái nhợt như gặp quỷ, cơ thể ghé vào ngưỡng cửa run lẩy bẩy. Hắn ngẩng đầu khóc không ra nước mắt, nghĩ rằng ta đường đường là ngoại môn thủ đồ của Tiệt Giáo, Câu Trần Đại Đế của Thiên Đình, hòn ngọc quý trên tay rất nhiều Thánh Nhân, có tu vi Chuẩn Thánh mà hồng hoang hiếm thấy, ấy thế mà thiếu chút nữa đã vì tiêu chảy mà chết, ta đi đâu nói lý được đây.
Bạch Cẩm nỗ lực hồi tưởng một lát, rốt cuộc vì sao mình lại bị đau bụng? Chẳng lẽ trái cây tiểu Tử Dao mang tới không sạch sẽ? Hay là lúc ở Nữ Nhi Quốc hạ thuỷ nên cảm lạnh rồi? Cũng không biết có phải là do Bình Tâm nương nương hoặc Nữ Oa nương nương hạ độc mình không?
Lúc đó mình đã ăn cua và trái hồng!
Không đúng, cua và trái hồng, Bạch Cẩm đột nhiên nhớ tới kiếp trước học môn sinh học, thầy giáo sinh học từng nói cua và trái hồng không thể ăn chung, hình như sẽ dẫn tới tiêu chảy, nghiêm trọng hơn còn có thể khiến người ta nôn mửa xuất huyết.
Bạch Cẩm khóc không ra nước mắt, bi thống tự nhủ: "Đây là hậu quả khi ăn cơm hai nhà sao?" Ta thực sự là quá thê thảm rồi.
...
Trong Hỗn Độn, Chuẩn Đề Thánh Nhân đạp lên kim quang đi về phía trước. Những nơi hắn đi qua, Hỗn Độn khí cuồng bạo tự động tách ra hai bên, như đang nghênh tiếp một vị quân chủ chí cao vô thượng.
Một lát sau, hắn nhìn thấy một phương đại thế giới ở xa xa, tựa như một khối ngọc bích to lớn tọa lạc trong Hỗn Độn, ở đó tràn ngập sinh cơ.
Một vị tiên tử vận y phục rực rỡ đứng ở bên ngoài thế giới, nhìn thấy Chuẩn Đề Thánh Nhân đến đây, tiên tử vận y phục rực rỡ vội vã chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Cung nghênh pháp giá của Thánh Nhân, nương nương chờ đã lâu."
Chuẩn Đề Thánh Nhân mang theo nụ cười mỉm hòa ái dễ gần nói: "Làm phiền Thải Phượng tiên tử dẫn đường!"
Thải Phượng tiên tử chìa tay ra, cung kính nói: "Thánh Nhân, mời!"
Chuẩn Đề Thánh Nhân đi theo Thải Phượng tiên tử vào trong, tiến vào Oa Hoàng Thiên chỉ thấy nơi nơi mọc đầy cẩm tú, trải rộng sinh cơ.
Chuẩn Đề Thánh Nhân gật đầu vừa cười vừa nói: "Hay cho một nơi của tạo hóa, mỗi lần nhìn thấy đều là cảnh đẹp ý vui."
Thải Phượng tiên tử vừa cười vừa nói: "Thánh Nhân nói đùa rồi, nghe nói Cực Lạc tịnh thổ của Thánh Nhân mới là nơi chúng sinh hướng tới để siêu thoát."
Chuẩn Đề Thánh Nhân gượng cười đáp: "Chỉ là lời đồn đãi mà thôi, Phật môn ta không chú trọng xa hoa hưởng thụ, an lòng ở đâu thì nơi đó chính là cực lạc." Trước đây, Cực Lạc tịnh thổ cũng rất đẹp, bên trong đều là trân bảo ở phương Đông mà bản thân phí hết tâm huyết mới lấy được, bây giờ Cực Lạc tịnh thổ… ài…"
Thải Phượng tiên tử tán thưởng nói: "Thánh Nhân tu hành thật tốt."
Chuẩn Đề căng thẳng gật đầu.
Khi đang nói chuyện, hai người rơi trên không trung của hoa viên, đi hết hoa viên chính là Oa Hoàng Cung.
Chuẩn Đề Thánh Nhân tùy ý vòng qua hoa viên, chuẩn bị khen ngợi vài câu, đột nhiên trước mắt xuất hiện một hình nộm vận nữ trang mỹ lệ, cước bộ hắn nhất thời dừng lại.
Thải Phượng tiên tử nghi hoặc hỏi: "Thánh Nhân, làm sao vậy?"
"Vì sao ở đây lại có một bù nhìn?"
Thải Phượng tiên tử chợt nói: "Ngài nói cái này à? Đây là thứ Bạch Cẩm sư huynh mang đến tặng nương nương, nói là để xua đuổi chim muông cho nương nương."
Chuẩn Đề nói: "Nhưng mà nơi này là Oa Hoàng Thiên, chim muông nào dám đến Oa Hoàng Thiên làm càn chứ? Vậy mà Bạch Cẩm sư đệ cũng có lúc không đáng tin.
Nương nương ngại bù nhìn này quá xấu, mệnh cho Thanh Loan phục trang một chút, Thanh Loan đã mặc tiên váy xinh đẹp cho nó."
Xấu? Khóe miệng Chuẩn Đề Thánh Nhân co quắp hai cái, trong Oa Hoàng Thiên đều là ai chứ!
"Thánh Nhân, chúng ta đi thôi!"