Nghi vấn chỉ lướt thoáng qua, Bạch Cẩm lập tức cung kính nói: "Đệ tử biết."
Trong mắt lóe lên hàn quang, Thông Thiên giáo chủ lạnh lùng hừ mũi: "Nhưng ta không đồng ý, lượng kiếp đến thì mở một con đường máu, cho dù thân vẫn hồn diệt cũng không vứt bỏ thanh danh, đó mới là đệ tử Huyền môn.
Sau Tây Du, tuy bảo tồn được thực lực của Huyền môn nhưng cũng chà đạp tôn nghiêm của Huyền môn, ta không cần!"
Vì thế ta muốn ngươi phá hoại Tây Du, suất lĩnh Huyền môn phương Đông chiến một trận với phương Tây, có thể bại chứ không được đầu hàng, thân tử hồn bất diệt, đây mới là thiên địa Huyền môn."
Bạch Cẩm hiểu ra, quả nhiên sư phụ không đồng ý chuyện Tây Du, đây mới là sư phụ mình -Thông Thiên giáo chủ! Hắn gật đầu, nghiêm túc nói: "Vâng! Đệ tử tuyệt đối không làm nhục sứ mệnh."
Thông Thiên khựng lại, bất đắc dĩ nói: "Lục Thánh định thiên tâm, chuyện này rất khó, ngươi phải dốc sức thực hiện."
"Đệ tử hiểu rồi."
"Ngươi đi đi!"
Bạch Cẩm đứng dậy chắp tay thi lễ rồi xoay người đi ra ngoài, vừa bước ra Bích Du Cung đã trở về Thiên Đình trong nháy mắt.
Bạch Cẩm đứng trên cầu bạch ngọc, do dự giây lát rồi lập tức chuyển hướng đi đến Đâu Suất Cung.
...
Trong Đâu Suất Cung, Thái Thượng Lão Quân đang ngồi thưởng trà ven hồ nước ở hậu viện, Đại Giác Ngưu thong thả đi trong hồ nước, nước ngập đến thân, nó trở thành thủy ngưu.
Bạch Cẩm đi tới cạnh hồ nước, cung kính chắp tay thi lễ: "Đệ tử bái kiến sư bá."
Thái Thượng Lão Quân nở nụ cười: "Bạch Cẩm, ngươi đến rồi, lại đây uống trà với sư bá."
Bạch Cẩm đứng dậy, sau đó ngồi phía đối diện Thái Thượng Lão Quân: "Sư bá, hôm nay đệ tử tới đây vì có chuyện muốn nhờ vả."
"Ồ, chuyện gì?"
"Sư bá, Phật Hưng kiếp sắp bắt đầu, phương Đông ta cũng nên có phản ứng rồi."
Thái Thượng Lão Quân bưng tách trà lên uống một hớp rồi nói: "Lượng kiếp lần này chư Thánh đã có quyết định, Huyền môn phối hợp với Phật môn có thể khống chế lượng kiếp ở mức tổn thất thấp nhất, không cần chuẩn bị gì hết."
"Sư bá, ta biết chuyện này, thế nhưng nếu làm như vậy thì Huyền môn ta sẽ trở thành phông nền của Phật Giáo."
"Phật Giáo đại hưng, đành chịu thôi." Thái Thượng Lão Quân thong thả cất lời, liếc nhìn Bạch Cẩm: "Ta biết tính ngươi, nhất định là ngươi không cam lòng. Nhưng ngươi tuyệt đối đừng làm bậy, tất cả phải lấy đại cục làm trọng."
Quả nhiên chỗ Thái Thượng cũng không thông. Bạch Cẩm nhếch miệng cười, nói sang chuyện khác: "Sư bá, người cũng biết là từ trước đến giờ đệ tử biết co biết duỗi, người cứ yên tâm! Đệ tử nhất định sẽ không làm bậy."
"Vậy thì tốt!"
Bạch Cẩm đảo mắt, nói: "Sư bá, sư phụ ta từng nói trời mưa đánh đồ đệ, rảnh rỗi sinh nông nổi. Đệ tử rảnh rỗi không có việc gì nên định cải cách Thiên Đình."
Thái Thượng Lão Quân hậm hực cất lời: "Trời mưa đánh đồ đệ, rảnh rỗi sinh nông nổi?
Thông Thiên hắn dạy ngươi linh tinh gì vậy!"
"Không quan trọng, mấy cái này không quan trọng. Sư bá, đệ tử muốn cải cách Thiên Đình, cần sự giúp đỡ của người."
Thái Thượng Lão Quân nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt ngờ vực: "Không phải ngươi muốn mượn danh cải cách Thiên Đình để phá hoại Phật môn Tây Du đó chứ?"
Bạch Cẩm kêu oan: "Sư bá, trước giờ đệ tử nghe lời nhất mà. Sư bá không cho xía vào chuyện Tây Du, đệ tử tuyệt đối không nhúng tay."
Hắn giơ hai ngón tay, nghiêm túc nói: "Nếu sư bá không tin thì ta xin thề với danh nghĩa của sư phụ ta. Trong lòng đệ tử, sư phụ là tồn tại giống như phụ thân vậy."
Thái Thượng Lão Quân vuốt râu cười khẽ. Thề với danh nghĩa của Thông Thiên thì nhất định là thật rồi, hồng hoang chưa có đồ đệ nào dám lấy sư phụ của mình ra đùa giỡn. Hắn cười ha hả nói: "Trong lòng ngươi biết là được. Ngươi cần ta giúp ngươi thế nào?"
Bạch Cẩm thả tay xuống, cười hì hì nói: "Sư bá, hiện tại ngân hàng Thiên Địa Nhân Gian đã phân bố khắp tam giới, có rất nhiều tiên thần đi đến đúc tiền.
Nhưng bọn hắn đều sử dụng tiền như một loại tài nguyên tu luyện, khái niệm tiền giao dịch vẫn chưa được lưu truyền trong đám tiên thần. Vì vậy đệ tử định tiến hành cải cách Tài Bộ của Thiên Đình, xúc tiến kim tiền lưu thông, hướng dẫn tác dụng tiêu phí."
Thái Thượng Lão Quân liếc nhìn Bạch Cẩm, bật cười sang sảng: "Chút tâm tư nhỏ đó của ngươi mà còn muốn giấu ta? Hướng dẫn tiêu phí cái gì chứ, thật ra ngươi muốn kiếm tiền chứ gì?"
Bạch Cẩm không ngại ngùng chút nào, vẫn cười khúc khích: "Trời mưa đánh đồ đệ, rảnh rỗi sinh nông nổi, chi bằng kiếm ít tiền chơi."
Thái Thượng Lão Quân cười ha hả: "Gần đây ta cũng thu mấy đệ tử, Đâu Suất Cung cũng thiếu tiền tài."
Bạch Cẩm nhịn đau giơ hai ngón tay: "Sư bá, ta chia cho ngài hai phần lợi ích."
"Ta đường đường là hóa thân của Thánh Nhân, thế mà chỉ đáng giá hai phần thôi à?"
"Không thì hai phần rưỡi?"
"Ba phần!"
Bạch Cẩm đau lòng gào lên: "Sư bá, nhiều quá!"
"Bốn phần!"
Lại thêm hả? Bạch Cẩm vội vàng la lên: "Thành giao!"
Thái Thượng Lão Quân cũng mỉm cười: "Nói đi, ta giúp ngươi thế nào?"
Bạch Cẩm ủ rũ nhìn đối phương, lòng đau quặn thắt: "Sư bá, ngài ra tay ác thật đấy!"
Thái Thượng Lão Quân cười sang sảng: "Tất cả cũng vì cuộc sống."
Bạch Cẩm nói: "Sư bá, sau khi nghiên cứu đệ tử phát hiện hồng hoang rộng lớn, việc giao lưu giữa chúng sinh có nhiều rào cản. Hơn nữa, tiên thần không dễ cho người khác xem pháp bảo của mình, muốn mua cũng không biết mua ở đâu, muốn bán cũng không biết chỗ nào bán. Do đó, đệ tử định luyện chế một pháp bảo tên là Vô Tuyến Thương Thành..."
Thái Thượng trầm tư chốc lát, sau đó ánh mắt hơi sáng lên. Hắn cất lời: "Món pháp bảo này không có tác dụng với đại năng giả cho lắm, nhưng đối với tiên thần bình thường, thậm chí là con người mà nói, nó đủ để đưa bọn hắn sang một thời đại mới."