Ngao Quảng cười sang sảng: "Được, ta mở tiệc tại Đông Hải chờ hiền đệ trở về, cùng thưởng thức thần binh!"
Tôn Ngộ Không vui như mở cờ trong bụng, vò đầu gãi tai, sốt sắng nói: "Long ca, lão Tôn đi trước."
Lão Long Vương vội vàng lên tiếng: "Hầu đệ từ từ đã!"
"Long ca, lão Tôn ta còn phải đi lấy binh khí, chờ ta lấy được binh khí về sẽ đến uống rượu với ngươi."
Lão Long Vương cười ha hả nói: "Hầu đệ, Tây Hải cách Đông hải hơn nghìn tỉ dặm, hiền đệ bay trên trời cả đi lẫn về tốn không biết bao nhiêu thời gian, vất vả quá chừng!"
Tôn Ngộ Không đắc ý khoe: "Lão Tôn ta luyện được bảy mươi hai phép biến hóa, có năng lực cưỡi mây đạp gió, nhảy một phát là đi được vạn dặm. Long Vương chờ đó, chỉ mất thời gian uống cạn chung trà là lão Tôn ắt về."
Thời gian uống cạn chung trà? Ngươi quá coi thường diện tích của hồng hoang rồi đó! Đây chắc là hầu tử chưa từng đi xa.
"Hầu đệ không cần phiền toái như vậy đâu, giữa Đông Hải ta và Tây Hải có Hải Nhãn thông nhau, ta có thể sử dụng Hải Nhãn trực tiếp đưa Hầu đệ đến Tây Hải Long Cung luôn."
Tôn Ngộ Không hoài nghi: "Còn nhanh hơn Cân Đẩu Vân của lão Tôn ta hả?"
Ngao Quảng cười ha ha: "Tất nhiên rồi!"
Tôn Ngộ Không vò đầu gãi tai nói: "Vậy thì lão Tôn ta muốn mở mang tầm mắt."
"Hầu đệ, đi theo ta!"
Ngao Quảng dẫn Tôn Ngộ Không ra khỏi Thủy Tinh Cung, đi vào sâu trong đại điện Long Cung. Không lâu sau, hai người đến trước một tòa đại điện.
Thần điện uy nghiêm, trên mái hiên có một con Thần Long giương nanh múa vuốt, lân giác bay bay, mắt rồng nhìn chòng chọc xuống bên dưới, uy áp thần thánh.
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn, tâm thần lập tức run rẩy, trong đầu xuất hiện một con Thần Long bay lượn, bễ nghễ thiên hạ, chấn động tâm thần.
"Khụ!" Ngao Quảng hắng giọng, tựa như tiếng sấm vang lên trong đầu Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không tức khắc hoàn hồn, nhìn lại thì thấy hình như tượng Thần Long trên đại điện không còn thần vận, hết sức bình thường, không có bất kỳ điểm gì khác thường. Hắn sinh lòng nghi ngờ, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Ngao Quảng cười ha hả nói: "Hầu đệ, chúng ta đã tới trước Hải Nhãn."
Tôn Ngộ Không lập tức gạt bỏ nghi ngờ, tò mò hỏi: "Hải Nhãn ư? Ở đâu cơ?"
"Không phải là chỗ này sao?"
Ngao Quảng phất ống tay áo, cửa cung điện ầm ầm mở ra, một xoáy nước ngầm đen ngòm xuất hiện ở cửa, trong dòng xoáy ngầm truyền ra lực hút mạnh.
"Á!" Tôn Ngộ Không thốt lên đầy kinh ngạc, tức thì cơ thể mất kiểm soát bay về phía dòng xoáy, tiến vào trong đó, xoay tròn cực nhanh rồi biến mất dạng.
Ngao Quảng cười khà khà rồi cũng nhảy vào trong xoáy nước, biến mất không còn tăm hơi.
Trong Hải Nhãn đại điện ở Tây Hải, một chùm sáng màu xám lóe lên, ngay sau đó một hầu tử xoay tròn bay ra ngoài, ngã bịch xuống đất lăn vài vòng rồi giãy giụa đứng dậy, thân ảnh lảo đà lảo đảo. Hắn che đầu lẩm bẩm: "Chóng mặt quá, chóng mặt quá!"
Hắn ra sức lắc đầu để xua tan cảm giác choáng váng, sau đó nghiêng đầu nhìn đại điện trống trải. Nơi này là Tây Hải sao?
Tôn Ngộ Không đảo mắt, thân ảnh xoay tròn lập tức biến thành một con hải ngư nhỏ vẫy đuôi nhanh chóng bơi đi.
Trong đại điện trống vắng, Hải Nhãn xoay chầm chậm, lại có một chùm sáng hiện ra. Ngao Quảng thóng thả bước ra khỏi Hải Nhãn, thân ảnh mờ dần rồi biến mất tăm.
Hải ngư do Tôn Ngộ Không biến hành bơi trong quần điện ở Tây Hải Long Cung, qua lại giữa các một tòa đại điện, kỹ xảo vô sự tự thông giúp hắn có thể mở tất cả nhãn tuyến. Tuy nhiên, cung điện ở Long Cung vô cùng phức tạp, hắn tìm rất lâu mà vẫn không tìm thấy vị trí của bảo khố.
Tôn Ngộ Không nấp trong khe đá ngầm, nghiêng đầu quan sát khắp nơi. Hầu tử hơi nóng nảy rồi đó, rốt cuộc thì bảo khố ở đâu?
Lúc này, một Hải Nhãn mặc quan bào chậm rì rì đi tới, lại còn vừa đi vừa ngáp.
Tôn Ngộ Không lập tức chú ý đến Hải Nhãn, nhanh chóng bơi ra, thân ảnh chợt lóe sáng khôi phục nguyên hình. Hắn vươn tay dí vào trán Hải Nhãn.
Hai mắt Hải Nhãn lập tức trở nên đờ đẫn, đứng ngây ra đó.
Tôn Ngộ Không vội vàng hỏi: "Tiểu ô quy, ta hỏi ngươi, ngươi có biết bảo khố của Long Cung ở đâu không?"
Hải Nhãn ngây ngốc lẩm bẩm: "Đi về trước băng qua ba tòa cung điện sẽ có một ngọn núi cảnh, bảo khố ở trong lòng núi."
"Thì ra là giấu ở trong núi, hèn chi lão Tôn ta không tìm thấy. Tên Tây Hải Long Vương này đúng là gian xảo, còn lâu mới lanh lẹ bằng Đông Hải Long Vương."
Tôn Ngộ Không lẩm bẩm một câu rồi hỏi tiếp: "Vào bảo khố bằng cách nào?"
"Dùng lực lớn đánh vào sườn núi thì có thể mở cửa bảo khố!"
Ánh mắt Tôn Ngộ Không sáng ngời, hắn cười khằng khặc: "Vậy thì đơn giản! Biến!"
Thân thể Hải Nhãn trước mặt bỗng thu nhỏ lại, biến thành một con rùa nhỏ rơi bộp xuống nền đất.
Tôn Ngộ Không giơ chân đá bay tiểu ô quy, sau đó xoay tròn tại chỗ biến thành dáng vẻ của Hải Nhãn, nghênh ngang đi về phía bảo khố.
Tiểu ô quy rơi xuống bãi cỏ phía xa. Ánh sáng lóe lên, tiểu ô quy biến thành Đông Hải Long Vương. Hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Ngộ Không rời đi, thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất.
…