Ngao Khâm phẫn nộ gào lên: "Tại sao bảo khố của ta lại biến mất?"
Tôn Ngộ Không tỏ ra bực bội: "Làm sao lão Tôn ta biết được?"
Hắn nhìn Ngao Khâm bằng ánh mắt nghi ngờ: "Lẽ nào ngươi không muốn đưa pháp bảo cho ta, bèn dẫn ta đến căn phòng tàn tạ này cho có lệ? Lão Tôn ta vừa mới xin ngươi một món thần binh thì bảo khố của ngươi bị trộm, sao lại trùng hợp như thế?"
Ngao Khâm nào còn ngó ngàng đến Tôn Ngộ Không. Hắn đi khắp nơi trong đại điện nhằm tìm kiếm manh mối, thế nhưng tên đạo tặc này ra tay gọn ghẽ vô cùng, tất cả các trận pháp có thể lưu lại khí tức đều bị phá hỏng. Rõ ràng là đạo tặc hết sức cực kỳ hiểu rõ bảo khố, mưu đồ đã lâu.
Ngao Khâm tìm kiếm một lúc lâu, ngay cả dấu vết tồn tại của người thứ ba cũng chẳng có chứ đừng nói đến manh mối, tựa như tất cả pháp bảo đều tự dưng biến mất."
...
Trong Đông Hải, Ngao Quảng lén lút chạy đến bảo khố bí mật cất giấu tiền riêng của mình, lấy từng món pháp bảo trong Càn Khôn tiểu thế giới ra ngoài, mặt mày hớn hở. Phát tài, phát tài thật rồi.
…
Két! Bỗng nhiên cửa bảo khố mở ra, tiếng bước chân 'cộp cộp cộp' vang lên.
Động tác của Ngao Quảng chợt cứng đờ, hắn vẫn giữ nguyên tư thế cầm pháp bảo, trán lấm tấm mồ hôi. Đây là tiểu kim khố của mình, sao lại có người đến?
Long Mẫu đứng trên bậc thang nhìn pháp bảo chất đống trên mặt đất, cười gằn: "Ngao Quảng, ngươi giỏi nhỉ!"
Ngao Quảng lập tức bật dậy, cuống quít xoay người cười xòa: "Phu nhân, ngươi nghe ta giải thích! Thật ra những bảo vật này là đồ ta cất giữ, định tặng cho phu nhân một niềm vui bất ngờ."
Long Mẫu Mẫu đi xuống bậc thang, giọng nói bất thiện: "Gian bảo khố này tồn tại sau khi chúng ta kết hôn ngàn năm, qua thời gian hàng tỉ năm ngươi vẫn chưa chuẩn bị xong niềm vui bất ngờ sao?"
Ngao Quảng hỏi trong trạng thái hoang mang: "Sao ngươi biết?"
"Chỉ bằng chút tiểu tâm tư đó của ngươi mà cũng muốn giấu ta? Trước kia ta không động đến bảo khố của ngươi bởi vì ta chẳng thèm đồ vật bên trong, nhưng bây giờ..."
Long Mẫu chìa tay bắt, một viên linh châu to bự bay tới rơi vào trong lòng bàn tay. Nàng vươn tay lau đá vụn trên linh châu rồi nói: "Long Mạch Linh Châu, Đông Hải Long Cung chúng ta chỉ có hai viên, viên này ở đâu ra?"
Ngao Quảng nhất thời lòng như tro tàn, thì ra tiểu bảo khố mình cẩn thận giữ gìn hàng tỉ năm đều nằm trong tầm ngắm của phu nhân. Hu hu hu, mình đáng thương quá!
Long Mẫu nghiêm túc hỏi: "Ta hỏi ngươi, những thần vật này ở đâu ra?"
Ngao Quảng ỉu xìu đáp: "Pháp bảo trong bảo khố của Tây Hải bị ta mượn mang về."
Long Mẫu nhíu mày: "Tứ Hải Long Cung Đông, Tây, Nam, Bắc là giao tình huynh đệ, ngươi làm tổn thương đến tình nghĩa huynh đệ vì tiền tài sao?"
Nàng nén giận nói: "Ngao Quảng, ta nhìn nhầm ngươi rồi."
Ngao Quảng vội vàng la lên: "Phu nhân bớt giận, ngươi nghe ta giải thích. Ta nắm chắc chín phần Tây Hải đã đầu quân cho Phật Giáo phương Tây, không chung đường với chúng ta nữa rồi. Ta làm vậy để cảnh cáo Tây Hải thôi!"
Long Mẫu nhíu mày hỏi: "Phật Giáo? Sao Tây Hải Long Cung lại theo Phật Giáo?
Nếu là trước Phong Thần Chiến thì cũng bình thường thôi, Phật Giáo và Huyền môn đều là đại giáo của hồng hoang, đối với chúng ta thì chẳng có gì khác biệt.
Nhưng sau Phong Thần lượng kiếp, Tứ Hải Long Cung ta được phong là Tứ Hải Long Cung nắm quyền điều hành mưa gió ở nhân gian, là chính thần của Thiên Đình, cũng là thuộc Huyền môn. Nếu bây giờ hắn đầu quân vào Phật Giáo thì chẳng phải là tát vào mặt Huyền môn sao? Thiên Đình há có thể bỏ qua?"
Ngao Quảng gật đầu lia lịa: "Chính thế!
Cho nên ta mới lấy mất bảo khố của Tây Hải để cảnh cáo Ngao Khâm, phu nhân không tin thì xem này."
Ngao Quảng chìa tay, trong đống bảo vật có một vỏ sò bay ra, từng chữ Phạn trên vỏ sò lấp lóe ánh sáng mỏng manh.
Vỏ sò bay về phía Long Mẫu, rơi vào lòng bàn tay nàng.
Long Mẫu quan sát vỏ sò, thốt lên đầy kinh ngạc: "Đây là Bát Bộ Thiên Long Chân Kinh!"
Ngao Quảng gật đầu cảm khái: "Là kinh thư của đệ đệ ta Ngao Hán."
Long Mẫu nhìn Ngao Quảng, giọng điệu nghiêm nghị: "Bây giờ ngươi định làm thế nào? Báo cho Hạo Thiên Thượng Đế sao?"
Ngao Quảng bất giác lắc đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Đây là chuyện của Long tộc, ta sẽ xử lý. Nếu thật sự đi tới bước đó thì ta sẽ triệu tập Nam Hải Long Vương và Bắc Hải Long Vương trấn áp Tây Hải."
Long Mẫu cất lời: "Trong lòng ngươi tự có tính toán là được.
Nhưng tiểu bảo khố này của ngươi không an toàn, ta cất đống bảo vật này giúp ngươi, khi nào ngươi cần thì ta sẽ đưa cho ngươi."
Long Mẫu vung tay lên, thần vật lấp lánh bảo quang trong bảo khố đều biến mất không còn tăm hơi.
Ngao Quảng lập tức trợn tròn mắt sững sờ, lòng ngổn ngang cảm xúc, khóc không ra nước mắt. Chẳng những bảo vật lấy từ Tây Hải không còn, mà bảo vật mình cất giữ riêng suốt hàng tỉ năm cũng mất luôn. Hu hu hu...
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên giọng nói nôn nóng: "Phụ vương, mẫu hậu, hầu tử kia trở lại rồi!"
Ngao Quảng cứng đờ cả người, lắp bắp hỏi: "Sao... sao Tiểu Tứ lại biết chúng ta ở đây?"
Long Mẫu nhìn Ngao Quảng với nụ cười như có như không: "Tất nhiên là nàng cũng biết bảo khố này."
Trong lòng Ngao Quảng dấy lên dự cảm không lành. Hắn nuốt nước bọt, hỏi: "Còn có... còn có ai biết bảo khố này nữa?"
Long Mẫu cười khẽ: "Người nhà chúng ta đều biết. Hồi bọn hắn còn bé, ta thường dẫn bọn hắn vào đây chơi."