Bạch Cẩm thốt lên đầy kinh ngạc: "Hắn ly hôn thật ư?"
Thạch Cơ và Cô Lương cùng gật đầu: "Thật!"
Bạch Cẩm lắc đầu bất đắc dĩ: "Vốn là kim đồng ngọc nữ chốn thần tiên, ấy thế mà lại ầm ĩ đến nông nỗi này. Hôn nhân đúng nấm mồ của tình yêu!"
Bỗng dưng Cô Lương nhíu mày lên tiếng: "Sư huynh, đột nhiên ta nhớ ra một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Nếu Thanh Phong và Minh Nguyệt chia tay rồi kết hôn lần nữa, chúng ta phải tặng hai phần lễ đúng không?"
"Đúng thế! Ngươi thật thông minh!"
Khuôn mặt tươi cười phúng phính của Cô Lương lập tức nhăn như mướp đắng. Tiền của ta!
Bạch Cẩm đứng dậy nói: "Thạch Cơ, ngươi đi thông báo cho đại đội chấp pháp là không cần bó tay bó chân, bình thường làm thế nào thì bây giờ cứ làm thế ấy, không cần đối xử đặc biệt với Tôn Ngộ Không."
Thạch Cơ do dự: "Nhưng đó là mệnh lệnh của Hạo Thiên bệ hạ."
"Phía sư thúc ta sẽ giải thích, ngươi chỉ cần đi truyền lệnh là được."
"Vâng! Thạch Cơ đáp lời rồi đứng dậy rời đi.
...
Mấy ngày sau, Tôn Ngộ Không cưỡi một con Thiên Mã thiên mã phi băng băng bên cạnh Thiên Hà mênh mông cuồn cuộn, một đàn thiên mã gào rống chạy theo phía sau. Ngựa giẫm lên bờ sông phát ra âm thanh lộc cà lộc cộc, cùng với tiếng cười ha ha của Tôn Ngộ Không vang vọng khắp thiên đại.
Thiên Bồng Nguyên Soái đứng trên đê nhìn hơn vạn con thiên mã gào rống, thầm lẩm bẩm trong lòng: e là ngày tháng sau này khó sống đây! Haiz, chẳng muốn hạ giới tí nào!
Ánh mắt hắn chợt thay đổi, ngạc nhiên nhìn về phía xa. Sao sư bá lại tới đây?
Tôn Ngộ Không thấy phía trước có một nam tử mặc bạch y lững thững dạo bước, lập tức hét to: "Tên kia, mau tránh ra!"
Hình như người nọ đã sợ ngây người, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Tôn Ngộ Không tức giận quát: "Khá khen thay một tiểu thần không biết sống chết. Chúng bay phóng qua đầu hắn đi!" Hắn kéo dây cương định phi lên.
"Hí!" Thiên mã dẫn đầu bỗng dừng bước, giơ vó trước lên cao, lập tức hất bay Tôn Ngộ Không, đồng thời phát ra tiếng hí cao vút.
Hàng vạn con ngựa theo sau cũng vội vàng dừng bước hí vang.
Tôn Ngộ Không hoảng sợ hét lên, ngã nhào một cái, ổn định thân hình giữa không trung. Mũ quan trên đầu lập tức rơi xuống.
Tất cả thiên mã đều cung kính cúi đầu. Thiên mã là linh thú, chúng vừa liếc mắt đã nhìn ra thân phận của Bạch Cẩm, vì vậy nào dám lỗ mãng.
Tôn Ngộ Không bay lơ lửng trên trời quan sát Bạch Cẩm, bất mãn hét lên: "Này, ngươi là ai? Sao có thể bắt thiên mã của ta dừng lại?"
Bạch Cẩm nhìn đối phương rồi hỏi: "Thiên Đình có bãi ngựa chuyên dụng, sao ngươi phải đến Thiên Hà làm xằng làm bậy?"
Một đạo hôi quang lóe lên, nháy mắt Tôn Ngộ Không đã đến trước mặt Bạch Cẩm, thái độ vênh váo: "Lão Tôn ta chính là đại thần Bật Mã Ôn, muốn đi đâu thì đi, ngươi quản được chắc?"
Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi là tiểu thần phương nào? Vì sao trông thấy bản quan lại không bái lạy?"
Bạch Cẩm bật cười ha hả: "Chức quan của ta lớn hơn ngươi!"
Tôn Ngộ Không vò đầu gãi tai, ngạc nhiên hỏi: "Thế mà ngươi lại lớn hơn ta? Nè, ngươi trông coi con gì? Bật Trư Ôn hay là Bật Điểu Ôn?
"Ta không trông gì hết, ngày nào ta cũng rảnh rỗi!"
"Ha ha, cuộc sống của ngươi không tốt bằng ta. Dưới trướng lão Tôn ta có hàng nghìn hàng vạn con ngựa, muốn cưỡi con nào thì cưỡi, tất cả bọn chúng đều nghe lời ta." Tôn Ngộ Không đắc ý cười to.
Bạch Cẩm nhìn thiên mã dẫn đầu rồi ra lệnh: "Dẫn bọn chúng về!"
"Ọ ọ!" Thiên mã dẫn đầu cúi đầu hí hai tiếng rồi xoay người dẫn ngàn vạn thiên mã phi băng băng.
Tiếng cười to của Tôn Ngộ Không lập tức tắt ngấm.
Bạch Cẩm nhìn hắn hỏi: "Ngươi vừa nói gì cơ?"
Tôn Ngộ Không nhìn Bạch Cẩm, mất hết tự tin: "Tại sao ngươi có thể ra lệnh cho thiên mã của lão Tôn ta?"
"Ta đã nói rồi, chức quan của ta lớn hơn ngươi."
Tôn Ngộ Không vừa vò đầu bứt tai vừa la lối: "Chẳng phải Thái Bạch lão nhân kia nói chức quan của ta là cực phẩm rồi sao? Làm gì còn ai lớn hơn ta?"
Trong mắt hắn lộ rõ hung quang: "Lẽ nào hắn lừa ta?"
Bạch Cẩm lên tiếng: "Ngộ Không, ngươi đi theo ta!" Hắn xoay người đi sang bên cạnh.
Tôn Ngộ Không do dự chốc lát rồi cũng nhắm mắt đi theo. Hắn cứ cảm thấy trên người đối phương có khí tức rất thân thiết.
"Này, ngươi biết lão Tôn ta hả?"
"Tất nhiên là ta biết! Nhưng ngươi không biết ta."
Bạch Cẩm dẫn Tôn Ngộ Không ra Đông Thiên Môn, cưỡi mây đạp gió đi tới Hoa Quả Sơn trên Đông Hải. Hoa Quả Sơn tràn ngập tiên linh khí thuở xưa đã biến thành yêu vân cuồn cuộn, yêu ma trên đó múa đao xách gậy, cực kỳ hung ác.
"Đại vương!"
"Đại vương!"
"Đại vương đã về!"
Yêu Vương của bảy mươi hai động nhao nhao ra nghênh đón.
Vô số hầu tử cũng nhảy lên quả thụ, kích động hò reo: "Đại vương! Đại vương!"
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu ưỡn ngực, vừa vẫy tay với bốn phía vừa cười ha ha: "Các hài tử, đại vương của các ngươi về rồi đây!"
Băng tướng quân và Ba tướng quân cưỡi mây đạp gió bay lên.
Băng tướng quân vui mừng nói: "Đại vương, lần này về ngài đừng đi nữa."
Tôn Ngộ Không bất giác nhìn sang Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm bình thản cất lời: "Bảo bọn hắn giải tán đi!"
Tôn Ngộ Không khoát tay ra lệnh: "Giải tán, giải tán, các ngươi giải tán hết đi!"
Yêu Vương của bảy mươi hai động và đông đảo Hầu tộc đều nhìn Bạch Cẩm mấy lượt, sau đó giải tán.