Hai mắt Tôn Ngộ Không sáng lên, cười ha ha nói: "Đa tạ! Đa tạ! Nhưng không biết ông trời có chức quan "Tề Thiên Đại Thánh" này không?"
Kim Tinh cười ha hả: "Vốn không có, là ta xin nên Ngọc Đế mới lập ra chức này, Ngọc Đế cùng bá quan đã đồng ý thì lão mới lĩnh chỉ đến đây. Nếu có gì không phải, đại vương chỉ cần trách tội ta là được.”
Tôn Ngộ Không chớp chớp, vô số suy nghĩ bắt đầu hiện lên trong đầu, hiện tại ta tự xưng là Tề Thiên Đại Thánh, có gì khác với đám vua chúa tự lập ở sơn dã?
Nếu được Thiên Đình gia phong mới là danh chính ngôn thuận, về sau ta gặp lại Câu Trần Đại Đế cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.
Tôn Ngộ Không hưng phấn kêu lên: "Lão quan, lần này ta tin ngươi, lão Tôn ta sẽ cùng ngươi lên Thiên Đình một chuyến.”
Thái Bạch Kim Tinh cười ha hả: "Đi thôi! Đi thôi!"
Hai người cưỡi mây bay về Thiên Đình.
Sau đó, Tôn Ngộ Không được Ngọc Hoàng Đại Đế phong làm Tề Thiên Đại Thánh, trông coi vườn bàn đào.
Sau khi được phong làm Tề Thiên Đại Thánh, Tôn Ngộ Không liền ở trên Thiên Đình, tất cả các tiên thần gặp phải đều đối đãi với Tôn Ngộ Không rất khách khí, khiến Tôn Ngộ Không vô cùng nổi bật.
...
Hai ngày sau, Tôn Ngộ Không mang theo một túi bàn đào men theo con đường quen thuộc nhảy nhót đến chỗ Điểu Sào, một đôi mắt khỉ khôn khéo quan sát chung quanh, cung điện ngày xưa biến thành một cái ao, nào còn thấy cái điện nào.
Tôn Ngộ Không gãi gãi đầu khó hiểu: "Kỳ quái, kỳ quái, rõ ràng lão Tôn ta nhớ kỹ, nơi này chính là nơi ở của Câu Trần Đại Đế, cung điện đâu? Sao lại không có?"
Tôn Ngộ Không đi lang thang quanh cái ao, vốn định tìm Câu Trần Đại Đế, nói cho Câu Trần Đại Đế bản thân trở thành Tề Thiên Đại Thánh! Khoe khoang một phen, không ngờ đột nhiên lại không thấy đâu, chẳng lẽ Đại Đế chuyển nhà?
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên: "Ngươi đang tìm kiếm gì?"
Tôn Ngộ Không lập tức dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Không biết từ khi nào, một nữ tử đứng ở trên cây cầu nhỏ bắc qua ao nước, nàng mặc váy dài màu đen, trên váy dài màu đen điểm xuyết đồ trang sức làm từ xương cốt trông rất kì dị.
Tôn Ngộ Không nhảy lên cầu, hắn cười hì hì: "Tiểu tiên tử, lão Tôn tới nơi này tìm Câu Trần Đại Đế, nhưng Câu Trần Đại Đế hình như đã chuyển nhà, ngươi có biết hắn chuyển đi đâu không?"
Tiểu tiên tử? Thạch Cơ nhíu mày, nàng nhìn Tôn Ngộ Không rồi nói: "Ta lớn tuổi hơn ngươi!"
Tôn Ngộ Không ngẩng đầu ưỡn ngực, dương dương đắc ý: "Nhưng lão Tôn có bản lĩnh hơn ngươi, ta và ngươi là người tu hành, chỉ so tu vi lớn nhỏ.”
Thạch Cơ bình tĩnh nhìn Tôn Ngộ Không, từ Phong Thần Chiến hàng tỷ năm trước ta đã là Đại La Kim Tiên rồi, ngươi lấy đâu ra tự tin mà làm càn trước mặt ta? Thôi thôi! Cũng chỉ là tiểu bối mà thôi.
Thạch Cơ bình tĩnh nói: "Ngươi có biết vì sao ngươi không tìm được Câu Trần Đế Cung không?"
"Tại sao? Chẳng lẽ không phải do Câu Trần Đế Quân chuyển nhà sao?"
“Câu Trần Đế Cung vẫn luôn ở chỗ này, ngươi không gặp được, chứng tỏ Câu Trần Đại Đế không muốn gặp ngươi?
"Luôn luôn ở đây? Không thể nào, lão Tôn ta đã tìm khắp nơi, pháp trận che mắt đừng hòng gạt được ánh mắt lão Tôn ta.”
Thạch Cơ đi về phía trước vài bước, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu.
Hai mắt Tôn Ngộ Không sáng lên, vội vàng xông tới chỗ Thạch Cơ vừa biến mất nhưng hắn lại xuyên qua đó, vung vung tay cũng không cảm nhận được cung điện tồn tại.
Tôn Ngộ Không đứng trên cầu đá gãi tai gãi má, trong lòng vô cùng sốt ruột, vì sao Câu Trần Đại Đế không muốn gặp ta?
Hắn đột nhiên nghĩ ra, hình như ta còn chưa chép xong Đạo Đức kinh, cho nên Đại Đế mới không muốn gặp ta? Phải, chắc chắn là vậy.
Tôn Ngộ Không lập tức hô lớn: "Đại Đế, ta về chép kinh thư, lão Tôn ta nói được làm được, nhất định sẽ chép xong.”
Hét xong liền xoay người phóng lên trời.
...
Trong Điểu Sào, Bạch Cẩm còn đang trầm tư, nên làm sao chuyển màn đại náo thiên cung thành một chuyện không xảy ra đây?
Thạch Cơ từ bên ngoài đi vào, nói thẳng: "Sư huynh, Tôn Ngộ Không ở bên ngoài tìm ngươi, sao ngươi không gặp hắn ta? Không phải ngươi nói Tôn Ngộ Không rất quan trọng sao?
Bạch Cẩm sực tỉnh, hắn cười khẽ: "Xa thơm gần thối, dễ dàng lấy được cũng sẽ không quý trọng, tạm thời cứ gạt hắn sang một bên đi
Sư muội đến đây có việc gì không?"
Thạch Cơ ngồi xuống đối diện Bạch Cẩm, nói: "Sư huynh, Tây Hải Long Cung sắp cử hành hôn lễ, Tam thái tử Ngao Liệt của Tây Hải cưới Vạn Thánh Công chúa của Bích Ba Đàm, chúng ta có cần tặng quà hay không?"
“Tây Hải Long Cung!” Bạch Cẩm trầm ngâm một chút rồi nói: "Để Thân Công Báo đi!"
Thạch Cơ nhíu mày nói: "Thân Công Báo không có thể đại biểu cho Tiệt Giáo chúng ta?"
"Không cần đại biểu Tiệt Giáo, để cho hắn đại biểu Câu Trần Đế Cung tặng lễ là được.”
“Thân phận của hắn cũng không đủ để đại biểu cho Câu Trần Cung!”
"Sư muội, ta nói hắn đủ là đủ.”
Thạch Cơ không nói gì, có một sư huynh tùy hứng như vậy, kẻ làm thư ký như ta thật đau đầu! Nàng hỏi tiếp: "Chúng ta nên gửi quà gì?"
Bạch Cẩm hỗn không thèm để ý nói: "Cứ tặng bừa ít đồ là được, ví dụ như đi bắt hai con chim đưa qua, ngụ ý đôi chim liền cánh.
Gấp một đoạn dây leo đưa qua, ngụ ý hỉ kết liên lý.
Để Ngao Bính và Tử Dao cùng nhau qua đó, đưa ra một câu chúc phúc, cái này gọi là long phượng trình tường.”