Trong vườn bàn đào, Tôn Ngộ Không nằm sấp trên một cây đào, trong tay cầm một cây bút lông, trước mặt là một xấp giấy chép kinh thư, viết hai câu lại phải đặt bút lông vào miệng liếm cho bút được trơn tru, làm cho cả miệng đều đen như mực.
Còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn hàng tá bàn đào bên cạnh, cuối cùng chỉ có thể buông tha một cách bất đắc dĩ, nếu lại ăn bàn đào thì không biết Đại Đế còn bắt ta chép kinh thư mấy trăm nghìn lần nữa đây.
...
Trong Dao Trì, Quan Thế Âm Bồ Tát cầm nhành dương liễu, đứng thẳng, Ngọc Hoàng Đại Đế thì ngồi bên cạnh.
Quan Thế Âm Bồ Tát nhíu mày nói: "Bệ hạ, hình như Tôn Ngộ Không không còn trộm đào nữa.”
Ngọc Hoàng Đại Đế mỉm cười nói: "Con khỉ này biết ngoan ngoãn rồi ư, khó thấy, khó thấy, chứng tỏ Bồ Đề Tổ Sư biết dạy dỗ đồ đệ!"
Quan Thế Âm Bồ Tát cười lạnh, nói: "Bệ hạ, rõ ràng là do Bạch Cẩm ngáng đường chúng ta, chẳng lẽ ngài còn muốn mặc hắn làm bậy sao? Cứ tiếp tục như thế thì còn Tây Du làm sao?"
Ngọc Hoàng Đại Đế cười ha hả: "Bồ Tát nói sai rồi, Bạch Cẩm chưa từng đến vườn bàn đào, hắn có thể làm cái gì? Ngươi chớ có khinh thường công lao giáo hóa của Bồ Đề Tổ Sư!"
Quan Âm Bồ Tát không nói gì, ta coi thường công lao giáo hóa của Bồ Đề Tổ Sư khi nào?
"Bệ hạ, nếu ngài không nhắc nhở Bạch Cẩm thì Tây Du không cần phải tiến hành tiếp nữa đâu, Phật Hưng lượng Kiếp sẽ bắt đầu từ Thiên Đình.”
Ngọc Hoàng Đại Đế ngừng cười, trầm mặc một chút, bất đắc dĩ nói: "Thật sự là hậu sinh khả úy! Một hậu bối cũng có thể đe dọa ta.
Cũng được! Ngươi đến chỗ Tôn Ngộ Không một chuyến đi!"
Quan Thế Âm Bồ Tát hành lễ: "Đa tạ bệ hạ!" rồi nhanh chóng bay đi.
...
Trong vườn bàn đào, Tôn Ngộ Không vừa chép kinh thư vừa lầu bầu tức giận: "Hai mươi nghìn lần đó, hai mươi nghìn lần lận, chờ lão Tôn trở nên mạnh rồi ta thề sẽ đè Câu Trần Đại Đế ra mà đánh đánh hai mươi nghìn lần.”
Nhưng vừa nghĩ đến Câu Trần Đại Đế là cường giả mạnh nhất tam giới thì hắn lại tuyệt vọng, mục tiêu này chắc rất khó hoàn thành trong thời gian ngắn, ít nhất trăm năm, không đúng trong vòng ngàn năm rất khó làm được. Hắn chỉ có thể ở đây mà nghiến răng nghiến lợi.
Đột nhiên có một giọng nói vang lên từ phía dưới: "Tề Thiên Đại Thánh!"
Tôn Ngộ Không bật dậy, ngó xuống phía dưới thì thấy có một nữ tiên mặc bạch y, đầu đội sa trắng, tay cầm nhành dương liễu đứng thẳng người.
Tôn Ngộ Không tò mò hỏi: "Ngươi là ai? Tìm lão Tôn làm gì?"
Nữ tiên mỉm cười nói: "Ta là Nam Hải Quan Thế Âm, từ lâu nghe được uy danh đại thánh, đặc biệt đến gặp.”
Tôn Ngộ Không bừng tỉnh nói: "Thì ra là Quan Thế Âm Bồ Tát, lão Tôn đã nghe nói qua ngươi.”
Quan Thế Âm Bồ Tát khó hiểu hỏi: "Tại sao Đại Thánh lại chép kinh thư ở đây?"
Tôn Ngộ Không khí tức giận: "Đừng nói nữa, lão Tôn mới hái mấy quả bàn đào mà Câu Trần Đại Đế nhất quyết không tha cho ta, còn nói cái gì lấy mà không xin là trộm, còn đem ta nhốt trong một cái phòng tối thui suốt nhiều năm, hiện tại còn bắt lão Tôn chép kinh th, đúng là vô lí.”
Quan Thế Âm Bồ Tát trầm tư một chút, bừng tỉnh nói: "Đại Thánh, Câu Trần Đại Đế đang hại ngươi đấy?"
Tôn Ngộ Không nhíu mày, vội vàng hỏi: "Hại ta? Sao hắn lại hại ta?"
Quan Thế Âm Bồ Tát mỉm cười: "Tu sĩ chúng ta chú trọng tâm cảnh, làm việc theo ý thích chứ không đi ngược bản tính. Trái với đạo tâm sẽ rơi vào ma đạo.
Đại Thánh trời sinh kiêu ngạo, khao khát tự do, Câu Trần Đại Đế dùng cường lực áp chế ngươi, còn bắt ngươi chép kinh thư, đây là đang áp bách tâm tính của ngươi, dần dà Đại Thánh sẽ mất đi bản tâm, mất đi ưu thế riêng biệt, không khác gì tất cả các thần trên Thiên Đình.”
Tôn Ngộ Không run run, bút lông trong tay tuột xuống, hắn thét lên kinh ngạc: "Câu Trần Đại Đế đang áp chế lão Tôn? Còn dùng thủ đoạn này hại ta? Tại sao?"
Quan Thế Âm Bồ Tát lắc đầu nói: "Cái này thì ta không biết.
Đại Thánh, con đường phía sau nên đi như thế nào, tùy thuộc vào lựa chọn của chính ngươi.”
Quan Thế Âm Bồ Tát biến mất giữa phật quang.
Trong Dao Trì, Ngọc Hoàng Đại Đế bình tĩnh nói: "Đơn giản như vậy?"
Quan Thế Âm Bồ Tát hiện lên bên cạnh hắn, mỉm cười nói: "Tôn Ngộ Không vốn không thích bị gò bó, ta chỉ cần cho hắn một cái cớ, hắn có thể yên tâm phản kháng, không tin thì mời bệ hạ xem.”
Hai người đều nhìn về phía ao nước, trong ao phản chiếu cảnh tượng đang diễn ra ở vườn bàn đào.
Sắc mặt Tôn Ngộ Không chuyển qua đủ màu, hắn cầm lấy tờ giấy, đột nhiên giơ lên cao rồi quát lớn: "Hay lắm, Câu Trần Đại Đế, ông nội mày không chép kinh thư nữa.” Giấy trắng bị hắn ném lên cao bay đầy trời.
Tôn Ngộ Không cười ha hả, nhảy lên từng cây, hái một đống bàn đào rồi ngồi trên cây vui vẻ ăn uống, tươi cười, đây mới là lão Tôn, ta chính là Tề Thiên Đại Thánh Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không.
…