Quan Thế Âm Bồ Tát cười khẽ: "Mộc Tra, ngươi đến Đông Thiên Môn ném cành dương liễu của ta xuống."
Mộc Tra cung kính đáp: "Vâng!" Hắn vươn hai tay về phía trước nhận cành dương liễu rồi đi ra ngoài.
Trong lòng Ngọc Hoàng Đại Đế thầm cười khẩy ha hả, bĩu môi khinh thường. Đúng là làm bộ làm tịch, rõ ràng bản thân nàng tiện tay ném một phát là có thể ném xuống không trung Hoa Quả Sơn, ấy thế mà nàng lại khăng khăng sai đồ đệ đi ném. Phật Giáo cũng thể hiện uy nghiêm của mình thông qua chủ nghĩa hình thức.
Mọi người đều nhìn hình chiếu, chỉ thấy trong gương đồng xuất hiện một chùm sáng màu xanh lá cây, một cành dương liễu thông thiên triệt địa hiện ra, mỗi khóm lá đều ẩn chứa đạo vận, Phạn văn bất hủ hiện lên trên lá. Cành liễu phóng từ trên Cửu Thiên xuống như một con Thần Long xanh biếc.
Khi cành liễu xanh sắp sửa xuyên qua Cửu Trọng Thiên, vù... một sợi linh vũ màu đen xuất hiện. Xung quanh linh vũ là âm phong gào thét và ám lôi chằng chịt, toát ra khí tức giết chóc cuồng bạo.
Linh vũ lập tức chuyển động, lao về phía cành liễu, xung quanh huyễn hóa thành một con Kim Bằng Cự Điểu bay thẳng tới chân trời như một mũi tên.
Phập! Linh vũ bắn trúng cành liễu, uy năng cuồng bạo tức khắc cuốn phăng cành liễu. Roẹt roẹt! Ám lôi huyết sắc điên cuồng lan khắp cành liễu, cành liễu khổng lồ vỡ nát bởi một sợi lông vũ cỏn con.
…
Trong Lăng Tiêu Bảo Điện, mặt Quan Thế Âm Bồ Tát biến sắc, trong lòng bùng lên lửa giận điên cuồng. Kim Bằng của đại đội chấp pháp!
Cộp!
Cộp!
Cộp!
Tiếng bước chân vững vàng từ bên ngoài vọng đến, Triệu Công Minh hiên ngang đi vào, hai mắt khép mở mang uy thế kinh người. Tất cả chúng thần trong Lăng Tiêu Bảo Điện đều cảm nhận được một loại áp lực cường đại, lòng thầm bi ai. Thực lực của Triệu Công Minh trong đại đội chấp pháp lại tăng lên rồi.
Triệu Công Minh đi đến giữa đại điện, chắp tay thi lễ với Ngọc Hoàng Đại Đế trên chủ vị, cung kính hô: "Triệu Công Minh thuộc đại đội chấp pháp bái kiến Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn!"
Ngọc Hoàng Đại Đế cười ha hả đáp: "Công Minh không cần đa lễ, mau đứng lên đi!"
Triệu Công Minh đứng dậy, nhìn Quan Thế Âm Bồ Tát nói: "Chuyện Tôn Ngộ Không không cần Bồ Tát nhọc lòng, Chấp Pháp Thiên Thần của Thiên Đình ta có khả năng bắt hắn về quy án!"
Quan Thế Âm Bồ Tát híp mắt nhìn Triệu Công Minh không chút yếu thế, giọng điệu lạnh lùng: "Triệu Công Minh, ngươi có biết hậu quả nếu làm vậy không?"
"Đương nhiên là ta biết!"
"Ngươi không sợ phương Tây ta đổi ý, đến lúc đó tam giới gặp đại kiếp nạn, máu chảy thành sông, nhân quả của Huyền môn phương Đông do một mình ngươi gánh chịu, ngươi sẽ phải vạn kiếp bất phục."
Trong Lăng Tiêu Bảo Điện có một số thần linh giữ im lặng, hiển nhiên là bọn hắn biết cái gì đó.
Phần lớn thần linh đều xôn xao. Tam giới gặp đại kiếp nạn, máu chảy thành sông? Chuyện gì thế này? Sao chúng ta không biết gì hết?
Triệu Công Minh bật cười ha hả: "Quan Thế Âm, ngươi không dùng chuyện này uy hiếp được ta đâu.
Vừa hay đây mới là điều Đế Quân mong đợi, thà gãy chứ không cong, tiên kiêu ngạo nhất là tiên trong Tiệt Giáo ta. Cùng lắm thì tắm máu tam giới, phương Đông ta tuyệt đối không chịu nhục."
Quan Thế Âm Bồ Tát thay đổi sắc mặt, kinh ngạc thốt lên: "Các ngươi điên rồi!"
Thái Thượng Lão Quân ngồi ngay ngắn trên thần vị cũng vô thức nhìn Triệu Công Minh, sau đó lại liếc nhìn Quan Thế Âm Bồ Tát, khóe môi nở nụ cười.
Triệu Công Minh cười gằn: "Quan Thế Âm Bồ Tát, xem ra ngươi không hiểu đệ tử Tiệt Giáo ta. Hãy nhớ lại Phong Thần Chiến ngày xưa đi!"
Quan Thế Âm bất giác nhớ lại Phong Thần Chiến ở lượng kiếp trước, đệ tử Tiệt Giáo kẻ trước người sau liều chết, cõi lòng lập tức trở nên nặng nề. Những lời Triệu Công Minh nói đều là sự thật, nếu Tiệt Giáo chịu cúi đầu trong Phong Thần Chiến thì đã chẳng đến nỗi rơi vào kết cục đại giáo sụp đổ. Khi xưa Tiệt Giáo không chịu cúi đầu, tất nhiên bây giờ bọn hắn cũng sẽ không cúi đầu.
Thậm chí Quan Thế Âm Bồ Tát còn nảy sinh một suy nghĩ: không phải Bạch Cẩm rất chờ mong Phật Giáo ta từ bỏ Tây Du để hắn suất lĩnh Thiên Đình đại chiến với Phật Giáo đó chứ? Tên điên! Tất cả Phật Giáo đều là kẻ điên, không có mắt nhìn đại cục sao?
Quan Thế Âm Bồ Tát nở nụ cười, thái độ hiền lành: "Công Minh đạo huynh, vừa rồi ta chỉ nói đùa với ngươi thôi, ngươi sẽ không tưởng thật đâu nhỉ?"
"Từ trước đến giờ ta không thích nói đùa."
Quan Thế Âm Bồ Tát chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt thương xót: "Nam Mô A Di Đà Phật, trời cao có đức hiếu sinh, Phật Giáo ta có lòng từ bi, không muốn giết chóc.
Mong Công Minh đạo huynh chuyển lời tới Câu Trần Đại Đế, rằng nên lấy chúng sinh tam giới làm trọng."
"Chấp Pháp Thiên Thần bắt được Tôn Ngộ Không, tất nhiên ta sẽ trở về bẩm báo với Đại Đế.
À đúng rồi, Quan Thế Âm Bồ Tát cảm thấy Chấp Pháp Thiên Thần có thể bắt được Tôn Ngộ Không không?"
Quan Thế Âm Bồ Tát gật đầu, cười khẽ: "Chấp Pháp Thiên Thần Dương Giao, Dương Tiễn, Na Tra, Ngao Bính đều có dáng dấp chiến thần, tất nhiên có thể bắt được Tôn Ngộ Không."