Ngọc Hoàng Đại Đế thả lỏng, bật cười ha hả: "Sư điệt, ngươi giữ tinh thần cảnh giác là chuyện tốt, hồng hoang vô thường, đủ cảnh giác mới có thể sống lâu hơn, tốt hơn.
Nhưng bây giờ sư thúc sẽ dạy ngươi một bài học. Có thể giữ tinh thần cảnh giác, song không thể sợ bóng sợ gió. Cảnh giác quá mức không chỉ khiến tâm cảnh xảy ra vấn đề, mà còn tổn thương đến tình cảm giữa ngươi và người khác.
Ví dụ như ngươi nghi ngờ Tây Hải Long Cung nhưng lại không có chứng cứ, nếu Tây Hải Long Vương biết thì chẳng phải sẽ đẩy Tây Hải Long Cung về phía Phật Giáo sao?"
Bạch Cẩm gật đầu: "Ta biết đạo lý này, nhưng lòng hơi bất an."
Ngọc Hoàng Đại Đế cười ha hả: "Ta thấy ngươi căng thẳng quá rồi đấy. Uống vài chén với ta đi, mấy chén rượu vào bụng là quên sầu luôn ấy mà!"
"Sư thúc, chuyện Tây Hải..."
"Yên tâm đi! Có sư thúc ở đây!"
Bạch Cẩm chỉ đành bưng chén rượu lên rồi nói: "Ta kính sư thúc!"
...
Rượu quá ba tuần, Ngọc Hoàng Đại Đế khoác vai Bạch Cẩm thì thầm: "Tiểu sư điệt, sư thúc còn có một việc muốn nhờ ngươi."
"Sư thúc, giữa chúng ta còn nói nhờ hay không nhờ gì nữa. Chỉ cần đệ tử làm được, đệ tử nhất định sẽ dốc hết sức lực."
Ngọc Hoàng Đại Đế vui mừng nói: "Sư điệt thật hào sảng! Yên tâm đi, đối với ngươi thì việc này dễ như trở bàn tay."
Bạch Cẩm tò mò hỏi: "Sư thúc, rốt cuộc là việc gì?"
Ngọc Hoàng Đại Đế ngượng ngùng cảm khái: "Cuộc sống của sư thúc gian khổ quá!
Khi Hạo Thiên và Dao Trì hạ giới, bọn hắn đã mang gần hết tiền tài theo, chỉ để lại cho ta ít kim tiền để tiêu xài, ngay cả mở tiệc cũng phải thắt dây buộc bụng, chỉ hận không thể bẻ một đồng Huyền Hoàng Kim Tiền làm đôi."
Bạch Cẩm thử dò hỏi: "Cho nên sư thúc muốn mượn tiền sao?"
Ngọc Hoàng Đại Đế cười ha ha: "Vay, là vay."
Ta định vay ngân hàng một ít Huyền Hoàng Kim Tiền, khi nào Hạo Thiên về nhất định sẽ trả."
Bạch Cẩm tỏ vẻ khó hiểu: "Bệ hạ muốn vay thì cứ trực tiếp đến tìm Cô Lương là được, nàng cản được ngài chắc?"
Ngọc Hoàng Đại Đế hắng giọng, ngượng ngùng nói: "Ờ thì, ta đã vay ba lần rồi, bây giờ nàng không cho ta vay nữa, nói là hồ sơ tín dụng của ta có vấn đề.
Dù sao thì ta cũng không hiểu, nhưng ta cảm thấy nàng đang nghi ngờ danh dự của ta."
Bạch Cẩm cạn lời nhìn Ngọc Hoàng Đại Đế, không ngờ lão nhân gia ngài lại vay nợ đến độ khiến ngân hàng sợ luôn. Hắn chỉ đành giải thích: "Sư thúc, ngân hàng có quy định của ngân hàng, không trả khoản vay trước thì lần sau rất khó vay tiếp."
Ngọc Hoàng Đại Đế lập tức vỗ ngực đảm bảo: "Sư điệt yên tâm, khi nào Hạo Thiên về nhất định sẽ trả ngươi, hắn giàu mà." Sau đó hắn nhìn Bạch Cẩm bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Bạch Cẩm bất đắc dĩ nói: "Được! Ta sẽ nói với Cô Lương một tiếng.
Bệ hạ, phải chi tiêu một cách lý trí!"
Ngọc Hoàng Đại Đế lập tức vui mừng: "Ha ha, đa tạ sư điệt.
Ta biết phải tiêu xài một cách lý trí, mỗi đồng kim tệ ta đều dùng vào việc kiến thiết Thiên Đình, góp sức giúp Thiên Đình trở nên cao cấp hơn, lớn mạnh hơn."
Ta tin ngươi mới lạ! Bạch Cẩm đứng dậy cáo từ: "Sư thúc, đệ tử cáo lui trước."
Ngọc Hoàng Đại Đế cũng đứng lên, nở nụ cười thân thiết: "Sư điệt đi thong thả!"
Bạch Cẩm xoay người đi ra ngoài, đi được mấy bước thì dừng lại, kìm lòng không đậu bèn ngoảnh đầu nhắc nhở: "Sư thúc, ngài đừng lơ là chuyện Tây Hải, trông Tây Hải Long Vương không giống rồng tốt gì cả."
Ngọc Hoàng Đại Đế gật đầu lia lịa, tươi cười đáp: "Ngươi yên tâm, ta sẽ chú ý hơn.
Sư điệt cũng phải thả lỏng tinh thần, điều chỉnh lại cảm xúc, đừng sống quá mệt mỏi."
Bạch Cẩm cạn lời, quả nhiên ngươi vẫn không tin ta! Đến khi Tây Hải thật sự làm phản thì ngươi đừng có khóc.
Bạch Cẩm xoay người rời đi, biến mất trong Tử Lộ Điện.
Ngọc Hoàng Đại Đế ngồi phè phỡn trên ghế tựa, cất giọng ra lệnh: "Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa!"
...
Bạch Cẩm đi về phía Điểu Sào, lòng trào dâng cảm giác câm nín. Ngọc Hoàng Đại Đế không tin mình, còn nói mình quá cảnh giác, không nên nghi ngờ Tây Hải Long Cung. Mình là ai nào? Đường đường là Câu Trần Đại Đế Bạch Cẩm, người dùng bộ lông trắng thuần khiết che phủ hồng hoang, thế nhân nào có ai không biết tên của Bạch Cẩm thuần khiết này?
Bạch Cẩm lẩm bẩm suốt dọc đường đi về Điểu Sào. Khi đến trước Điểu Sào, hắn dừng bước, ngẫm nghĩ giây lát rồi cất lời: "Thân Công Báo đến Điểu Sào gặp ta." rồi mới đi vào trong Điểu Sào.
Chốc lát sau, Thân Công Báo trưng ra khuôn mặt tươi cười, cưỡi mây đạp gió đáp xuống trước Điểu Sào, vừa chắp tay thi lễ vừa cười ha ha nói: "Thân Công Báo cầu kiến sư huynh!"
Trên tường nổi gợn sóng, một cánh cửa hiện ra.
Thân Công Báo dậm chân đi vào trong cánh cửa, men theo Lục Ấm Tiểu Đạo đi đến trước lương đình.
Bạch Cẩm đứng trong lương đình, tươi cười chào hỏi: "Sư đệ đến rồi!"
Thân Công Báo chắp tay thi lễ, cung kính hô: "Bái kiến Đế Quân!"
Bạch Cẩm cười ha hả: "Sư đệ, ở đây không có người ngoài, không cần khách sáo. Mau vào đây!"