Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 804 - Chương 804: Đừng Cả Giận Mất Khôn

Chương 804: Đừng cả giận mất khôn

Thiên Đình thật bất công, dựa vào đâu mà xú tiểu tử Ngao Bính kia có thể trở thành Tư Pháp Thiên Thần, còn mình thì không quan không chức. Khi nào mình đến Phật Giáo, trở thành Bồ Tát thì sẽ cho bọn hắn đẹp mặt.

Ầm! Một đạo phật quang tỏa sáng trong đại điện, trong phật quang dần hiện ra một thân ảnh mặc bạch y, chân giẫm lên đài sen, tay cầm một cành dương liễu.

Ngao Khâm và Ngao Liệt cung kính thi lễ hô: "Bái kiến Quan Thế Âm Bồ Tát!"

Quan Thế Âm Bồ Tát khẽ mỉm cười: "Ngao Liệt, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"

Ngao Liệt gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa. Sau khi tế bái thiên địa, Tây Hải sẽ nhập Phật Giáo."

"Haiz!" Tây Hải Long Vương thở dài thườn thượt.

Quan Thế Âm Bồ Tát cười khẽ: "Tại sao Thần Uy Long Vương Phật lại thở dài?"

Ngao Khâm lo lắng nói: "Chỉ sợ sau khi xong việc, Thiên Đình sẽ không chịu để yên, Tây Hải ta sẽ gặp nhiều khó khăn!"

Quan Thế Âm Bồ Tát ôn tồn lên tiếng: "Long Vương cứ yên tâm. Tây Hải quy thuận Phật Giáo thì đương nhiên sẽ gắn kết với khí vận của Phật Giáo, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Phật Giáo sẽ bảo vệ Tây hải."

Ngao Liệt lập tức lên tiếng: "Phụ vương, chuyện đã đến nước này, ngươi còn do dự gì nữa?

Phật Giáo hưng thịnh là đại thế thiên địa. Vì tương lai của Long tộc chúng ta, gia nhập Phật Giáo là sự lựa chọn chính xác nhất."

Ngao Khâm chỉ có thể gật đầu, trong thoáng chốc lòng ngổn ngang cảm xúc. Hắn đưa ra sự lựa chọn này, Tây Hải Long tộc sắp bước lên con đường hoàn toàn khác.

Quan Thế Âm Bồ Tát khẽ nở nụ cười: "Long Vương bệ hạ, Ngọc Hoàng Đại Đế tặng Vương Đạo Thần Châu tức là công nhận thân phận của ngươi ở cấp độ cao nhất. Ngươi có thể dùng nó làm trung tâm trận pháp, điều khiển khí vận của Tây Hải."

"Ta hiểu rồi!"

Quan Thế Âm Bồ Tát chắp hai tay trước ngực thi lễ: "Xin nhờ Thần Uy Long Vương Phật!"

Ngao Khâm cũng chắp hai tay trước ngực đáp lễ: "Xin nhờ Bồ Tát tiếp dẫn."

Quan Thế Âm Bồ Tát mỉm cười gật đầu, thân ảnh mờ dần trong phật quang rồi biến mất không còn tăm hơi.

...

Trong Thủy Tinh Cung, Thân Công Báo lượn lờ trong nhóm tiên thần, gần như có thể bắt chuyện với bất cứ ai, cười nói vui vẻ như cá gặp nước. Hắn nghe ngóng tin tức về Tây Hải từ chúng tiên thần, nhưng không thu hoạch được gì. Đến cả bản thân Thân Công Báo cũng sinh lòng nghi ngờ, Tây Hải thật sự có vấn đề sao? E là Đế Quân đã hiểu lầm!

"Ha ha, Thân Công đạo hữu!" Một tràng cười to vang lên.

Thân Công Báo tươi cười ngoảnh đầu nhìn thì thấy một đạo sĩ trung niên đi tới. Ánh mắt chợt sáng ngời, hắn lập tức đi đến nghênh đón, mừng rỡ cất lời: "Như Ý Chân Tiên? Ngươi còn sống hả? Ta còn tưởng ngươi vẫn lạc rồi chứ?"

Như Ý Chân Tiên vắt phất trần lên vai, bước đến nắm chặt cánh tay Thân Công Báo, giọng nói tràn đầy kích động: "Trong trận chiến Vạn Tiên Trận năm đó, ta bị trọng thương, rơi xuống phàm trần, vẫn luôn dưỡng thương ở tam giới.

Hôm nay ta nhận lời mời từ lão Long Vương của Bích Ba Đàm, đến tham dự hôn lễ của Vạn Thánh Công Chúa. Nhưng không ngờ lại gặp đạo hữu, thật đáng mừng!"

Thân Công Báo thở dài: "Rất nhiều đạo hữu vẫn lạc trong trận chiến ngày ấy. Haiz, không nhắc đến nữa, chỉ thêm đau thương mà thôi.

À phải rồi, nếu Như Ý đạo hữu đã khỏi, sao không về Tiệt Giáo?"

Như Ý Chân Tiên khẽ lắc đầu, cất lời cảm thán: "Tiệt Giáo? Làm gì còn Tiệt Giáo nữa!"

"Các đạo hữu của Tiệt Giáo đều đang ở Thiên Đình, Như Ý đạo hữu không ngại thì cũng lên Thiên Đình kiếm lấy một chức vị."

Như Ý Chân Tiên lắc đầu nguầy nguậy: "Thôi thôi, ta không chịu nổi sự trói buộc của Thiên Đình.

Ở Hạ Giới cũng có đạo hữu Tiệt Giáo ngày xưa, hai huynh đệ chúng ta nương tựa lẫn nhau, cuộc sống cũng thoải mái."

Thân Công Báo tò mò hỏi: "Ở Hạ Giới vẫn còn đạo hữu Tiệt Giáo ngày xưa sao? Không biết là vị nào?"

"Hiện giờ tọa kỵ của Giáo Chủ là Quỳ Ngưu đang chiếm núi xưng vương dưới Hạ Giới."

"Thì ra là hắn!"

Như Ý Chân Tiên tỏ vẻ áy náy: "Vậy nên ta chỉ có thể phụ lòng tốt của đạo hữu."

Thân Công Báo cười sang sảng: "Mỗi người có chí riêng, không thể cưỡng cầu. Sau này nếu rảnh thì đạo hữu lên trời đánh chén với ta nhé!"

Như Ý Chân Tiên cười ha hả đáp: "Được, được!"

Thân Công Báo tùy ý đảo mắt nhìn Như Ý Chân Tiên, đột nhiên tầm mắt dán chặt vào ống tay áo của đối phương. Hắn bỗng nở nụ cười, vươn tay vỗ lên tay áo của Như Ý Chân Tiên rồi nói: "Đạo hữu, nơi này là Tây Hải Long Cung, có rất nhiều đại năng, phải lấy bản thân làm trọng, đừng gây chuyện."

Như Ý Chân Tiên mỉm cười đáp lời: "Đa tạ đạo huynh nhắc nhở, ta hiểu."

"Thân Công đạo hữu!" Một thiếu phụ với dáng hình thướt tha ở đằng xa cười tủm tỉm gọi.

Thân Công Báo quay đầu nhìn, đôi mắt ti hí lập tức sáng ngời. Hắn vội vàng tỏ ý áy náy: "Như Ý đạo hữu, bây giờ ta có việc nên cáo từ trước, lát nữa sẽ quay lại tìm ngươi ôn chuyện."

Như Ý Chân Tiên cười ha hả: "Thân Công đạo hữu cứ đi đi, không cần để ý đến ta."

Thân Công Báo nhanh chân đi vào trước, sau đó dừng lại, xoay người nhìn Như Ý Chân Tiên, không kìm được phải khuyên nhủ lần nữa: "Đạo hữu, đừng cả giận mất khôn."

Như Ý Chân Tiên gật đầu liên tục: "Đạo hữu yên tâm, ta biết mà!"

Thân Công Báo liếc nhìn ống tay áo của Như Ý Chân Tiên rồi xoay người rảo bước rời đi.

Bình Luận (0)
Comment