Không lâu sau, trong tam giới lại phát sinh ra mấy phiên bản Tây Hải cướp thê, về phần Tây Hải phản bội Thiên Đình cũng bị mọi người mặc định là do Tây Hải muốn trốn tránh sự trừng phạt của Thiên Đình, còn Phật Giáo thì không ngừng tuyên truyền chân tướng, nhưng chân tướng còn quan trọng sao? Sự thật nào có thú vị như vậy?
Trong Ngưng Lộ Điện của Thiên Đình, Ngọc Hoàng Đại Đế và Bạch Cẩm ngồi trước bàn.
Thần thái Ngọc Hoàng Đại Đế phấn chấn, cười ha ha nói: "Đa tạ sư điệt ra tay, nếu không nhờ chủ ý sư điệt đưa ra, lần này Thiên Đình ta sẽ mất hết thể diện. Nhưng bây giờ thanh danh Phật Giáo và Tây Hải đã hoàn toàn thối rữa, sư điệt, đa tạ ngươi."
Bạch Cẩm vội vàng khiêm tốn nói: "Sư thúc, ta cũng không làm gì cả, tất cả mọi chuyện đều là Thiên Bồng Nguyên Soái tự mình thao tác."
"Ha ha! Không nghĩ tới Thiên Bồng còn có năng lực như thế, đặt hắn ở Thiên Hà thủy quân ngược lại là thiệt thòi rồi."
"Nghe nói sư thúc đã thả Ngao Liệt."
"Quan Thế Âm Bồ Tát tới cửa, nói Ngao Liệt chính là người Thánh Nhân định ra để tham gia Tây Du, nếu Ngao Liệt chết sẽ không có cách nào đi về phía Tây, lượng kiếp sẽ hoàn toàn bộc phát. Vì chúng sinh hồng hoang, ta cũng không thể cứng rắn giữ lại, vì thế đã chặt đứt Long giác của hắn, lột Long lân của hắn, hắn đã không còn tính là Chân Long."
"Nghĩa là chuyện này cứ như vậy mà cho qua?"
Ngọc Hoàng Đại Đế hừ lạnh một tiếng, nói: "Cho qua? Làm sao có thể? Tây Hải có quan hệ với Dương Tiễn, không dễ động đến bọn hắn. Ta biết Tây Hải Long Vương có một muội muội gả cho một Long tộc làm Kinh Hà Long Vương ở Đại Đường, liền dùng hắn làm khởi đầu mở ra Tây Du đi!"
Bạch Cẩm nhíu mày một chút nói: "Bệ hạ là muốn giận chó đánh mèo?"
"Ngươi nói là giận chó đánh mèo cũng được. Nhưng Kinh Hà Long Vương cũng không phải hạng người lương thiện gì, ỷ vào quan hệ của Tây Hải Long Vương mà nhiều lần phạm tội không làm tròn trách nhiệm, lần này cho hắn một khảo nghiệm, nếu hắn tính xấu không đổi, nhất định sẽ không làm phiền hắn nữa."
"Như thế cũng tốt!”
"A! Nghe nói sư điệt cũng định ra tay với Phật Giáo?"
Bạch Cẩm liên tục lắc đầu nói: "Không có, không có, đó đều là lời đồn cả. Nếu chúng ta không tin lời đồn thì sẽ không lan truyền lời đồn, tình cảm của ta và Đa Bảo sư huynh vẫn rất tốt, tương thân tương ái như vậy, há có thể đi tìm Phật Giáo gây phiền toái?"
"Có muốn ta hỗ trợ không?"
Bạch Cẩm nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Ý tốt của sư thúc tâm ta lĩnh, về phần nhân thủ thì cũng không cần đâu."
Ngọc Hoàng Đại Đế cười ha ha nói: "Nếu sư điệt cần giúp đỡ thì cứ trực tiếp nói với ta."
"Đa tạ sư thúc!”
Bạch Cẩm đứng dậy ôm quyền thi lễ nói: "Sư thúc, đệ tử cáo lui."
"Đi đi! Ta sẽ không tiễn ngươi."
Bạch Cẩm xoay người rời đi, thân ảnh nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
...
Sau khi trở lại Điểu Sào, Bạch Cẩm lập tức gọi Thạch Cơ, Cô Lương tới. Ba người vẫn âm mưu trả thù Phật Giáo, thỉnh thoảng phát ra một trận cười âm trầm.
Bên ngoài Nam Thiên Môn mây trắng nhè nhẹ, một thiếu phụ mặc y phục màu xanh biếc chân đạp mây trắng chậm rãi bay tới, trong tay cầm một cây quyền trượng dây leo màu xanh.
Thủ vệ thiên tướng tiến lên một bước, lớn tiếng quát hỏi: "Người tới là ai?"
Phụ nhân dừng bước, giơ tay lên ôm quyền thi lễ, nói: "Thanh Khâu Đồ Sơn thị cầu kiến Câu Trần Đại Đế, kính xin thông truyền."
Thiên tướng ôm quyền nói: "Thì ra là Thanh Khâu tiên tử, tiên tử chờ một chút, để ta đi thông bẩm."
Đồ Sơn Tích Ngọc khẽ gật đầu nói: "Làm phiền thiên tướng."
Đồ Sơn Tích Ngọc khống chế đụn mây đi tới trước Nam Thiên Môn, sau đó để đụn mây tản đi. Nàng đứng trên Bạch Ngọc quảng trường, dưới chân là tiên vụ mờ mịt, ánh mắt nhìn Nam Thiên Môn to lớn, trong lòng có chút thấp thỏm bất an, Lí Nhĩ hắn thật sự còn sống sao?
...
Trong Điểu Sào, Bạch Cẩm nhất thời quay đầu nhìn về phía Nam, ánh mắt không ngừng lóe ra, có vẻ hơi chột dạ.
Cô Lương tò mò hỏi: "Sư huynh, làm sao vậy?"
Bạch Cẩm đột nhiên đưa tay che đầu, ôi một tiếng nói: "Mấy ngày gần đây ta dùng não quá độ, đầu đau như muốn nứt ra rồi, cần phải bế quan nghỉ ngơi. Nếu có người đến thăm hỏi, kính nhờ hai vị sư muội giúp ta chiêu đãi một phen."
Cô Lương lập tức lo lắng nói: "Sư huynh ngươi không sao chứ? Ta nghe nói sử dụng não quá mức sẽ dễ dàng trở thành một kẻ ngốc. Vì thế trong mọi chuyện ta vẫn luôn tiết kiệm não, có thể không sử dụng liền cố gắng không sử dụng. Sư huynh, chẳng lẽ ngươi sắp biến thành kẻ ngốc rồi?"
Bạch Cẩm trừng mắt nhìn Cô Lương tức giận nói: "Có phải ngươi ước gì sư huynh trở nên ngu ngốc, sau đó ngươi sẽ chiếm hết hoa quả ở hoa viên của sư huynh không?"
Cô Lương liếm liếm môi theo bản năng, vội vàng lắc đầu nói: "Không có, không có, làm sao ta có thể muốn sư huynh ngốc đây? Ta quan tâm đến sư huynh nhất mà."
Trong lòng Thạch Cơ khẽ động, tò mò hỏi: "Sư huynh, ai sẽ đến bái phỏng sao?"
Bạch Cẩm trầm ngâm một chút, bất đắc dĩ nói: "Thôi! Trốn cũng trốn không thoát."
Nếu Đồ Sơn Tích Ngọc đã tới cửa tìm mình, chính mình lại tránh mà không gặp, sau đó Thái Thượng Lão Quân chắc chắn sẽ làm cho mình chịu không nổi.
Trong sự kiện Tây Hải lúc trước, Đồ Sơn Tích Ngọc chỉ nhìn thấy Lạc Bảo Kim Tiền của mình đã toàn lực tương trợ Thân Công Báo, hiện tại nàng cầu đến trên đầu mình, nếu mình mặc kệ không hỏi thì có phần quá mức vô tình vô nghĩa, vậy thì lần này giúp nàng một phen đi!
Bạch Cẩm đứng dậy nghiêm túc nói: "Thạch Cơ, truyền đại đội chấp pháp, Tư Pháp Thiên Thần, theo ta đi nghênh đón khách quý."
Thạch Cơ cũng kinh ngạc không thôi, sư huynh suất lĩnh đại đội chấp pháp tự mình đi nghênh đón, chẳng lẽ là hóa thân Thánh Nhân đến đây sao?
Nàng vội vàng đứng dậy đáp: "Vâng!" Sau đó xoay người bước nhanh ra ngoài.
Cô Lương vội vàng hỏi: "Còn ta thì sao? Sư phụ, ta làm gì đây?"
"Ngươi!" Bạch Cẩm suy nghĩ một chút nói: "Ngươi đi truyền Chân Vũ Đại Đế, Thiên Bồng Nguyên Soái, Tinh Vệ, Long Cát, A Tu đến đây."
"Vâng!” Cô Lương lập tức nhảy nhót chạy ra bên ngoài.
…