Chúng thần theo Bạch Cẩm bay về phía nam, suốt đường đi, tất cả mọi người đều có vẻ trầm lặng, trong đầu thì đang hết sức rối loạn.
Vị tướng canh gác Nam Thiên Môn thì lấy làm hoảng hốt, vì sao những đại thần này ai cũng đi Nam Thiên Môn cả vậy? Chẳng lẽ bọn hắn đều đi nghênh đón nữ tiên kia? Chắc không phải đâu nhỉ!
Hắn vội vã nhớ lại xem hắn có đắc tội với nữ tiên kia hay không? Lúc nãy hắn nói chuyện với nữ tiên có phải hơi lớn tiếng không? Có làm nàng ấy sợ không? Cử chỉ của hắn có thất lễ quá hay không? Không hay rồi, hình như hắn đã quên chắp tay thi lễ, mà nàng ấy còn chắp tay thi lễ với mình nữa.
Trên trán vị thần tướng canh gác Nam Thiên Môn bỗng toát ra mộ tầng mồ hôi dày. Hắn căng thẳng đến nỗi đám mây đang cưỡi cũng có vẻ bất ổn, vô số ý nghĩ không ngừng xẹt qua trong đầu.
Một lát sau, mọi người đi tới Nam Thiên Môn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đồ Sơn Tích Ngọc đứng bên ngoài Nam Thiên Môn, đây chính là thê tử của Đại sư bá (sư phụ, sư gia) lúc hóa phàm sao?!
Đồ Sơn Tích Ngọc cũng nhìn thấy Bạch Cẩm đi đầu đám người, nàng tươi cười bước lên mấy bước gọi: "Bạch Cẩm, đã lâu không gặp.”
Bạch Cẩm đi đến gần Nam Thiên Môn, ôm quyền cung kính nói: "Bái kiến sư bá mẫu!"
Đại đội chấp pháp phía sau, rồi cả Thạch Cơ, Cô Lương cũng làm theo hắn, tất cả đều đồng thanh: "Bái kiến sư bá mẫu!"
Chân Vũ Đại Đế chậm nửa nhịp, vội vàng nghiêm trang hành lễ: "Bái kiến sư mẫu!"
Thiên Bồng Nguyên Soái cùng với Tinh Vệ, Dương Giao, Dương Tiễn và các tiên thần khác cũng hành lễ với nàng: "Bái kiến sư bà!"
Tất cả các vị thần tiên vừa tới đều cung kính hành lễ với nữ tiên này, chỉ còn lại thiên tướng trông coi Nam Thiên Môn đang đứng ngơ ngác, áo choàng sau lưng tung bay phấp phới, vô cùng nổi bật.
Thiên binh đứng gần đó đều trợn tròn mắt, sư bá mẫu của Đế Quân và các vị thuộc đại đội chấp pháp? Sư bà của Thiên Bồng Nguyên Soái? Thân phận của vị tiên tử này hiển hách cỡ nào vậy?
Tất cả thiên binh thiên tướng đều khóc không ra nước mắt, nếu ngài sớm nói ra thân phận của mình thì ai dám để ngài chờ ở đây! Lúc nãy ngài khiêm tốn như thế là hại thiên binh chúng thần đó!
Kịch. Tất cả thiên binh đều quỳ nửa người, đầu cúi thật thấp, không nói một lời.
Nhìn khắp Nam Thiên Môn chỉ còn lại Đồ Sơn Tích Ngọc và vị thiên tướng vừa báo tin lúc nãy là vẫn còn đứng.
Tất cả thiên binh đều lén lút ngó sang vị thiên tướng thủ vệ Nam Thiên Môn kia, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi kính nể vĩ đại. Tướng quân không hổ là tướng quân, dù nhục dù vinh cũng không hề bày tỏ cái gì, tâm tính nhường ấy, khí độ nhường ấy, sao chúng ta có thể so sánh.
Đồ Sơn Tích Ngọc giật mình, vội vàng nói: "Đứng lên đi!"
Lúc bấy giờ chúng tiên thần mới chịu đứng dậy, cả đám đồ dồn ánh mắt về phía vị trưởng bối hồ tiên đang đứng trước mặt mình.
Trong mắt Đồ Sơn Tích Ngọc lóe lên một tia sáng kì dị, nàng hỏi: "Những vị này đều là vãn bối của hắn?"
Bạch Cẩm gật đầu nói: "Đúng vậy.”
Trái tim Đồ Sơn Tích Ngọc chợt dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, nàng bước đến trước mặt Bạch Cẩm, giơ một tay nắm lấy cánh tay Bạch Cẩm, giọng nói chứa đầy chờ mong của nàng vang lên: "Hắn còn sống có phải không? Lí Nhĩ còn sống đúng không? Trông các ngươi lợi hại như vậy thì chắc chắn Lí Nhĩ không chết dễ dàng như vậy đâu.”
Bạch Cẩm đứng dậy, hắn cố gượng cười: "Bá mẫu, chuyện này tương đối phức tạp, ngài theo ta đi vào rồi ta sẽ nói rõ mọi chuyện với ngài.”
Đồ Sơn Tích Ngọc buông tay ra, uy hiếp hắn: "Ngươi đừng hòng gạt ta.”
Bạch Cẩm nở một nụ cười thật thà nói: "Bá mẫu, danh hào của đệ tử chính là tiểu lang quân thành thật thủ tín đấy.”
Đồ Sơn Tích Ngọc bật cười, đúng vậy! Lúc còn ở thế gian Bạch Cẩm rất thật thà, lương thiện.
"Ta sẽ tin ngươi thêm lần nữa.”
"Bá mẫu, mời ngài đi theo ta, ta đảm bảo sẽ không làm ngài thất vọng.”
Đồ Sơn Tích Ngọc đi theo Bạch Cẩm bay lên bầu trời, bên cạnh có rất nhiều đại thần vây quanh, đi trên đường có gặp vị tiên thần nào cũng được đối phương đứng lại nhường đường. Bọn hắn lén lút đánh giá Đồ Sơn Tích Ngọc, trong lòng cảm thấy vô cùng khiếp sợ, đây là ai? Sao lại có nhiều đại thần đi theo như vậy? Ngay cả Câu Trần Đại Đế mà cũng đi phía sau nàng ta nửa bước.
...
Trước Nam Thiên Môn, phó tướng đi tới trước mặt vị thiên tướng Nam Thiên Môn uy vũ cung kính nói: "Tướng quân, bọn họ đã đi rồi.”
Thiên tướng thủ vệ của Nam Thiên Môn vẫn không nhúc nhích, áo choàng sau lưng tung bay.
"Đại tướng.”
"Đại tướng.”
Phó tướng lại kêu thêm hai câu, hắn vỗ vai thiên tướng thủ vệ Nam Thiên Môn khiến hắn ngã ngửa về đằng sau, cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng cứ thế đập lưng xuống mặt đất.
Phó tướng hoảng sợ kêu lên: "Tướng quân.”
"Đại tướng.”
"Đại tướng.”
…