Mặt Đồ Sơn Tích Ngọc lập tức lạnh đi, Lí Nhĩ ngươi quả thực đang trốn tránh ta, trong lòng trào ra một trận chua xót, ngay cả gặp mặt ta một lần cũng không bằng lòng sao? Hôm nay ngươi phải cho ta một công đạo.
Bạch Cẩm thò đầu ra liếc mắt một cái, cười gượng nói: "Bá mẫu, hiện tại sư bá nhất định là đang ở Luyện Đan Thất, hay là chúng ta đến Luyện Đan Thất xem đi!"
Bạch Cẩm lập tức dẫn Đồ Sơn Tích Ngọc tới Luyện Đan Thất, kết quả đến Luyện Đan Thất cũng không một bóng người.
Bạch Cẩm thầm mắng trong lòng: Sư bá, người có thể trốn tới khi nào chứ? Cho dù làm tra nam thì cũng phải có nguyên tắc!
Đồ Sơn Tích Ngọc bước vào trong Luyện Đan Thất nhìn xung quanh một lượt, tất cả đan dược mặc kệ phẩm chất cao hay thấp, nàng đều không để trong mắt, chỉ chú ý hoàn cảnh xung quanh.
"Nơi này chính là nơi Lí Nhĩ luyện đan."
Đồ Sơn Tích Ngọc đi đến vị trí chủ vị phía trên, từ trên thần vị lấy xuống cây trâm đồng mạ vàng lấp lánh, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười, nói: "Đây là thứ năm đó hắn tặng ta, hắn còn gạt ta đây là cây trâm vàng, hắn thật sự cho rằng ta không phân biệt được đồng và vàng sao?"
"Có lẽ sư bá chỉ muốn làm ngài vui vẻ."
"Về sau cây trâm này không cánh mà bay, hắn còn thề rằng là do ta làm mất, rồi phàn nàn ta không biết giữ đồ, hiện tại xem ra là bị hắn lấy cắp rồi."
"Chắc sư bá cũng nhận ra đây là cây trâm bằng đồng nên xấu hổ trong lòng."
"Trước kia sư bá nói cây trầm này bằng vàng, có lẽ trong lòng sư bá cây trâm là vàng thật, chỉ trách gian thương làm giả quá mức tinh vi." Bạch Cẩm khẳng định nói.
Đồ Sơn Tích Ngọc có chút đăm chiêu gật đầu, dù sao Lí Nhĩ cũng chỉ là phàm nhân, có lẽ hắn thực sự không phân biệt được rõ ràng.
Bạch Cẩm nhỏ giọng nói: "Bá mẫu ngài xem đi, sư bá vẫn thực sự quan tâm ngài."
Đồ Sơn Tích Ngọc đặt cây trâm lại trên thần vị, cười nói: "Dẫn ta đi tìm hắn."
"Vâng ~"
Bạch Cẩm dẫn Đồ Sơn Tích Ngọc đến từng gian cung điện tìm kiếm, thư phòng, Tu Luyện Thất, Trận Pháp Thất, Kỳ Bài Thất….
Mỗi một gian phòng đều không tìm thấy tung tích của Thái Thượng Lão Quân, ngược lại phát hiện ra rất nhiều đồ vật liên quan đến Đồ Sơn Tích Ngọc.
Hai người vừa mới đi ra từ bên trong một tòa đại điện, Kim Giác đồng tử từ sau hậu viện đi tới thân thiết cười ha hả nói: "Sư huynh, làm sao ngươi lại có thời gian đến Đâu Suất Cung?"
Đồ Sơn Tích Ngọc nhìn thấy Kim Giác đồng tử, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, đây không phải là tiểu đồng tử đã từng đến Câu Trần Đế Cung sao? Chẳng lẽ hắn là tiểu đồng tử của Lí Nhĩ?
Bạch Cẩm lập tức hỏi: "Kim Giác sư đệ, ta có chuyện quan trọng muốn tìm sư bá, không biết sư bá đi đâu rồi?"
Kim Giác đồng tử xòe hai bàn tay ra, bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, ngươi tới thực không đúng lúc, sư phụ có việc phải ra ngoài rồi."
"Khi nào thì sư bá trở về?"
"Chuyện này nói ra không hay cho lắm, sư phụ phải ra ngoài rất lâu, hay là sư huynh đợi một thời gian nữa rồi hãy quay lại." Kim Giác lặng lẽ nhìn thoáng qua Đồ Sơn Tích Ngọc.
Đồ Sơn Tích Ngọc bình tĩnh nói: "Bạch Cẩm, cùng ta đi ra hậu viện xem một chút."
"Bá mẫu, mời ngài ~" Bạch Cẩm lập tức dẫn người đi.
Ánh mắt Kim Giác đột nhiên trừng lớn, bá mẫu? Trong lòng như có một đàn thú chạy qua. Có thể để cho sư huynh gọi là bá mẫu, nhất định chỉ có đạo lữ của sư phụ Nguyên Thủy Thiên Tôn mà thôi. Hơn nữa hiện tại nàng còn xuất hiện ở Đâu Suất Cung, vậy chỉ có một lý do duy nhất là tìm sư phụ nói đạo lý. Lần trước ở trong Điểu Sào, Thiên Bồng Nguyên Soái nịnh nọt như thế cũng có thể giải thích được, bây giờ sư phụ lại chạy trốn như vậy, hắn chợt hiểu ra rồi.
Nhưng khi nào thì sư phụ từng nói mình có đạo lữ chứ? Làm sao ta lại không biết? Sư phụ ngài cũng không nói cho hắn biết thân thế của phân thân! Ngài như vậy không phải là đang hại đồng tử sao?
Bạch Cẩm dẫn Đồ Sơn Tích Ngọc đi về phía hậu viện.
Kim Giác nhanh chóng tỉnh táo lại vội vàng đi theo sau, nhìn Đồ Sơn Tích Ngọc thêm vài lần, sau đó vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Sư huynh, ta thực sự không lừa ngươi đâu, sư phụ không có ở đây."
Bạch Cẩm cười nói: "Không có việc gì, ta chỉ tùy tiện đi dạo thôi."
Đối diện có một con Đại Giác Ngưu đi đến, miệng đang nhai linh chi, kêu lên hai tiếng.
Bạch Cẩm vẫy tay nói: "Hủy Ngưu, lại đây."
Đại Giác Ngưu lon ton chạy tới.
Bạch Cẩm vỗ vỗ sừng ngưu nói: "Hủy Ngưu, sư phụ ngươi ở chỗ nào?"
Hủy Ngưu vừa buồn vừa nói: "Ta nghĩ là sư phụ ra ngoài rồi, không có ở Đâu Suất Cung."
"Ngươi cũng cho rằng người đã ra ngoài sao?" Bạch Cẩm cạn lời, đến nói dối cũng không xong.
Bạch Cẩm dẫn Đồ Sơn Tích Ngọc vòng vo hai vòng ở hậu viện Đâu Suất Cung, trong suốt hành trình Kim Giác đồng tử cùng Đại Giác Ngưu đều đi theo phía sau. Trong hậu viện cũng không phát hiện tung tích của Thái Thượng Lão Quân, thật đúng là đã giấu chính mình rất kỹ.
Cuối cùng Đồ Sơn Tích Ngọc đi vào cái chòi nghỉ mát, bình phục tâm tình nói: "Bạch Cẩm, nếu hắn không có ở đây thì chúng ta đi! Ngày mai lại tới."
Bạch Cẩm cung kính nói: "Nghe lời bá mẫu."
Kim Giác đồng tử và Đại Giác Ngưu đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chịu đi, nhiệm vụ sư phụ giao đã hoàn thành.