Bạch Cẩm lướt đi xa.
Kim Giác đứng lên, Đại Giác Ngưu thả chân xuống.
Ngân Giác đắc chí nói: "Các ngươi không biết lão gia đang bế quan trong mật thất sao? Là ta dẫn lão mẫu đi tìm lão gia, công lao là của ta đó nha.”
"Ài!” Kim Giác đồng tử thở dài một hơi, nhìn Ngân Giác với vẻ thương hại, xoay người rời đi.
"Ụm bò...” Đại Giác Ngưu cúi đầu, buồn bực kêu lên một tiếng rồi cũng lắc đầu, từ từ rời đi.
"Này! Vẻ mặt của các ngươi là có ý gì? Nói rõ cho ta.” Ngân Giác đồng tử lập tức đuổi theo Kim Giác đồng tử
…
Bên kia, Bạch Cẩm trở về Điểu Sào với nụ cười trên mặt.
Bây giờ ở bên trong Điểu Sào, đám người đại đội chấp pháp và Tư Pháp Thiên Thần đã giải tán, chỉ còn lại Thạch Cơ và Vân Tiêu đang quét dọn vệ sinh.
Bạch Cẩm cười ha hả nói: "Cực khổ cho hai vị sư muội rồi.”
Vân Tiêu đứng dậy, vén mấy sợi tóc trên trán giắt lên bên tai, cười nói: "Không cực khổ, chuyện này vốn là do bọn ta làm bậy.”
Thạch Cơ cũng đứng dậy hỏi: "Sư huynh, vị sư bá mẫu kia gặp được sư bá rồi sao?”
Bạch Cẩm vươn tay cười nói: "Ngồi xuống rồi nói.”
Cả ba ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh, cả Vân Tiêu và Thạch Cơ đều tò mò nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm cười nói: "Vốn dĩ sư bá muốn trốn bá mẫu, nhưng cuối cùng cũng gặp được. Có lẽ đây là ý trời!”
Thạch Cơ khó hiểu hỏi: "Tại sao sư bá lại trốn bá mẫu vậy? Sư huynh, ngươi mau kể cho bọn ta nghe rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
"Được rồi!” Bạch Cẩm kể rất chi tiết về những gì đã xảy ra trong Đâu Suất Cung, kể vô cùng sống động và thú vị, cả hai hết sức chăm chú lắng nghe. Thỉnh thoảng lại có tiếng cười vang lên từ trong Điểu Sào.
Cuối cùng Bạch Cẩm nhấp một ngụm trà nói: "Đại khái là vậy.”
Hai người Vân Tiêu và Thạch Cơ sắp xếp thông tin thu thập được ở bên trong nguyên thần, mọi thứ đều đã rõ ràng.
Thạch Cơ lo lắng nói: "Sư huynh, sư bá không muốn gặp bá mẫu nhưng người lại dẫn bá mẫu đến Đâu Suất Cung tìm sư bá. Làm như vậy sư bá có tức giận không?”
Vân Tiêu cũng nói: "Sư huynh, lần này người có hơi cẩu thả rồi.”
Bạch Cẩm cười nói: "Đừng lo! Bá mẫu gặp một chút nguy hiểm trong trận chiến Tây Hải, sư bá lập tức kích hoạt pháp bảo trợ giúp. Có thể thấy sư bá cũng không phải là người tuyệt tình.
Trong lòng sư bá vẫn nhớ bá mẫu, chẳng qua bây giờ sư bá vẫn có chút già mồm cãi láo. Có bá mẫu khuyên giải, sư bá sẽ thông suốt, sau đó trở thành một đôi thần tiên quyến lữ...”
Vân Tiêu lo lắng nói: "Lỡ như sư bá không thông suốt được thì sao! Đến lúc đó sư huynh ngài sẽ gặp xui xẻo rồi.”
Trong lòng Bạch Cẩm khẽ động, đúng vậy! Không sợ việc lớn, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ. Để đề phòng, không, để an toàn, mình phải tìm thêm hai tấm bia đỡ đạn.
Bạch Cẩm suy nghĩ một chút rồi nói: "Hai vị sư muội, vi huynh có chuyện muốn nhờ các ngươi.”
Giọng nói thanh thúy của Vân Tiêu vang lên: "Sư huynh cứ việc nói thẳng.”
"Kính xin hai vị sư muội để mắt tới Đâu Suất Cung. Nếu thấy bá mẫu rời khỏi cung, mong hai vị sư muội dẫn về chăm sóc.”
"Sư huynh cứ yên tâm!”
Thạch Cơ vội vàng nói: "Đúng vậy sư huynh, ngươi mau trốn đi, Thiên Đình cứ giao cho bọn ta. Đừng lo lắng, bọn ta sẽ chăm sóc tốt cho bá mẫu.”
Bạch Cẩm ngẩng đầu, lời nói vô cùng chính trực: "Chạy trốn? Sư huynh sao có thể là kẻ hèn hạ như vậy?”
Thạch Cơ trừng mắt, đột nhiên nói: "Đúng vậy, không chạy trốn, là đi tìm một cuộc sống lý tưởng. Sư huynh, ngài nên đi ra ngoài giải sầu, đi mau đi mau!”
"Đi đi! Đi làm chuyện của các ngươi đi." Bạch Cẩm phất tay đuổi Thạch Cơ, Vân Tiêu và tất cả mọi người đi ra ngoài.
Vân Tiêu cười hì hì lôi kéo Thạch Cơ rời khỏi.
Thạch Cơ đi tới trước cửa Điểu Sào còn không quên quay đầu lại nói: "Sư huynh, muốn bỏ chạy phải nhanh lên một chút."
Ngay sau khi Thạch Cơ và Vân Tiêu rời khỏi, Bạch Cẩm cũng lập tức đi tới Thiên Đình, chạy thẳng tới bên trong Hỗn Độn, hạ quyết tâm kéo thêm hai người làm bia đỡ đạn để bảo vệ bản thân.
Hỗn Độn, một thiên địa rộng lớn nằm ở bên trong, nơi đó tỏa ra một loại khí tức uy nghiêm tinh thông, đây là đạo tràng Thanh Vi Thiên của Nguyên Thủy Thánh Nhân.
Bạch Cẩm đứng ở nơi xa xôi bên ngoài chắp tay thi lễ nhỏ nhẹ nói: "Đệ tử cầu kiến sư bá!"
Thân hình của Bạch Hạc đồng tử từ trong thế giới đi ra, chắp tay thi lễ cười hì hì nói: "Sư huynh cần gì hành lễ nhiều như vậy? Trực tiếp đi vào là được."
Bạch Cẩm đứng dậy nghiêm nghị nói: "Lễ phép không thể bỏ!"
"Giả tạo." Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.
Bạch Cẩm nhíu mày một cái, cùng với Bạch Hạc đồng tử quay đầu lại nhìn.
Một vị tiên nhân hói đầu đạp mây từ đằng xa bay vút tới, tốc độ cực nhanh, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc.
Bạch Hạc đồng tử vội vàng chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Bái kiến chưởng giáo sư huynh."
Thân ảnh Quảng Thành Tử đi tới trước Thanh Vi Thiên, uy nghiêm nói: "Đứng lên đi."
"Đa tạ sư huynh." Bạch Hạc đồng tử đứng dậy.
Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Hóa ra là Quảng Thành Tử sư huynh, sư huynh nói ta giả tạo hẳn là nên giải thích một chút có phải hay không?"
"Rất khiêm tốn, gạt bỏ giả tạo giữ lại sự chân thật, đó chính là "giả tạo", sư đệ hài lòng chưa?" Lời vừa mới nói ra, trong lòng Quảng Thành Tử đã có chút hối hận, rất sợ Bạch Cẩm sẽ chạy đến trước mặt sư phụ cáo trạng, hạ thấp vị trí của hắn trong lòng sư phụ. Loại chuyện này Bạch Cẩm tuyệt đối làm được, cho nên hắn vội vã bù đắp một chút.