Một người trong số đó chính là sư tôn lạnh lùng cao ngạo của mình, còn có Chu Tước Thánh Tôn - người hắn quen biết, thêm hai vị nữa tuy rằng hắn không biết nhưng cũng có thể đoán ra được. Thanh tiên tóc bạc nhìn có vẻ bất lương chắc là Bạch Hổ Thánh Tôn, thanh niên có hình xăm chắc là Huyền Vũ Thánh Tôn.
Bạch Cẩm chắp tay thi lễ, cung kính nói: "Đệ tử bái kiến sư phụ, bái kiến ba vị Thánh Tôn!"
Thông Thiên giáo chủ khoát tay áo, vừa cười vừa nói: "Đồ đệ của ta vội vàng tới chỗ ta thỉnh an, tản, tản đi đi, hôm nay tới đây thôi ~"
Chu Tước Thánh Tôn, Bạch Hổ Thánh Tôn, Huyền Vũ Thánh Tôn đều nhìn Bạch Cẩm hai lần, sau đó mỉm cười gật đầu, thân ảnh nhạt dần rồi biến mất.
Bạch Cẩm vừa cười vừa nói: "Sư phụ lại đánh bài!"
Thông Thiên giáo chủ lười biếng nói: "Không đánh bài thì làm cái gì? Hiện tại đại giáo sụp đổ, đệ tử cũng không thu được, còn bị Đạo Tổ cấm túc, thế thì có thể làm gì đây? Cũng chỉ có thể dựa vào đánh bài miễn cưỡng mà sống thôi."
"Sư phụ, có phải là bây giờ ngài cảm thấy đặc biệt buồn chán, đặc biệt rã rời, đặc biệt kìm nén đến muốn hoảng."
"Ừ!"
Bạch Cẩm nhỏ giọng nói tiếp: "Sư phụ, ta kể một chuyện đặc biệt thú vị cho ngài."
Thông Thiên giáo chủ hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì?"
Bạch Cẩm nhỏ giọng nói: "Đại sư bá phạm sai lầm rồi."
Thông Thiên giáo chủ nhất thời lấy lại tinh thần, Đại huynh phạm sai lầm? Cho tới nay Đại huynh vẫn luôn ổn trọng đa mưu, ngày thường răn dạy quản giáo mình không ít, hiện tại hắn vậy mà lại phạm phải sai lầm?
Thông Thiên giáo chủ lập tức hăng hái hỏi: "Bạch Cẩm, ngươi nói nhanh lên chút đi, Thái Thượng hắn phạm sai lầm gì?"
Bạch Cẩm nhỏ giọng trả lời: "Đại sư bá phạm lỗi tác phong sinh hoạt."
"Ồ ~ Thế nghĩa là sao?"
"Sư phụ, ngài còn nhớ rõ Đồ Sơn Tích Ngọc không?"
"Đồ Sơn Tích Ngọc? Chính là tiểu tẩu tử kia sao?" Thông Thiên giáo chủ nói.
Bạch Cẩm liên tục gật đầu: "Đúng vậy!"
Thông Thiên giáo chủ vừa cười vừa nói: "Không sai, nàng rất tốt, có khả năng quản được Đại huynh ta." Hắn không tự chủ hồi tưởng lại thời gian truyền đạo ở Hạ Giới.
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ngoại trừ sư phụ ra, còn có người có thể quản được Đại huynh. Vừa nghĩ tới thời gian ba người tụ hội năm đó, ngay cả uống rượu Lí Nhĩ cũng phải trưng cầu ý kiến của Đồ Sơn Tích Ngọc, đúng là buồn cười, không ngờ hắn cũng có ngày hôm nay.
Bạch Cẩm nhỏ giọng nói: "Sư phụ, hình như Đại sư bá dự định làm tra nam."
"Tra nam là sao?" Thông Thiên giáo chủ nghi hoặc hỏi.
"Khởi bẩm sư phụ, tra nam chính là cách gọi nam tử đùa bỡn tình cảm của người khác, điều xấu xa nhất của con người chính là đùa bỡn tình cảm của người khác.
Từ khi Thái Thượng Lão Quân trở về vị trí cũ, sư bá chủ động chặt đứt liên hệ với Tích Ngọc bá mẫu, thậm chí còn che đậy thiên cơ của mình, khiến bá mẫu tưởng rằng sư bá đã chết.
Thế nhưng hiện tại Tích Ngọc bá mẫu biết được tin tức sư bá còn sống, tìm thấy trong Thiên Đình, muốn ta dẫn nàng đi tìm sư bá. Thế nhưng sư bá lại truyền tin cho ta, bảo ta khuyên nhủ Tích Ngọc bá mẫu trở về.
Sư phụ, Đại sư bá như vậy có tính là đùa bỡn tình cảm của Tích Ngọc bá mẫu, bội tình bạc nghĩa không? Ta cảm thấy Đại sư bá có hi vọng trở thành một đại tra nam cao cấp nhất hồng hoang đấy."
Thông Thiên giáo chủ sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn đánh bài, những chuyện phía sau của bọn họ đúng là hắn không chú ý nhiều lắm, vậy mà đã bỏ lỡ một câu chuyện đặc sắc thế sao?
Vẻ mặt Bạch Cẩm đau khổ nói: "Sư phụ, hiện tại ta cũng rất khổ sở! Ta nên giúp đỡ sư bá tiếp tục làm tra nam, hay nên giúp Tích Ngọc bá mẫu tìm lại chân ái đây?"
Thông Thiên giáo chủ cười ha ha nói: "Hay cho Thái Thượng ngươi, hóa ra ngươi cũng có lúc phạm phải sai lầm, nhìn xem về sau ngươi còn có mặt mũi nào mà phê bình ta.
Bạch Cẩm, chuyện này ngươi chớ xía vào, hãy xem vi sư đi phê bình Thái Thượng thế nào."
Trên mặt Thông Thiên giáo chủ mang theo vẻ hưng phấn, thân ảnh lập tức tiêu thất, rốt cục cũng có cơ hội đi thuyết giáo Thái Thượng một lần, ngày này ta đợi thật sự là quá lâu.
...
Trong một mảnh hư không ở Đại Xích Thiên, từng viên vẫn thạch khổng lồ lơ lửng trên cao, giống như tinh không tan biến sau phế tích.
Một tòa cung điện tọa lạc giữa hư không, một cây trà lớn đứng sừng sững trong cung điện, cành lá phấp phới lay động, bên trên phóng ra ánh huỳnh quang, trở thành quang minh duy nhất ở nơi tối tăm này.
Huyền Đô đại pháp sư đi ra khỏi cung điện, trong tay cầm theo một ngọn đèn treo trước cửa cung.
Đèn lồng nở rộ quang hoa, trong khoảnh khắc thời không xoay chuyển, hư không xé rách rồi biến mất tựa như khai thiên tích địa. Sông hồ, núi non, cây cỏ lần lượt xuất hiện, tiên cầm dị thú chạy nhảy bay lượn, hóa thành một phương thế giới phồn hoa.
Huyền Đô đại pháp sư cung kính chắp tay thi lễ: "Cung nghinh thánh giá Nguyên Thủy Thiên Tôn phủ xuống."
Thân ảnh Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất hiện ở phía trước, quay sang Huyền Đô gật đầu, mang sắc mặt ngưng trọng vội vàng đi về phía Bát Cảnh Cung, khí thế bức người.
Bên dưới cây trà trong Bát Cảnh Cung, Thái Thượng Thánh Nhân đang ngồi ngay ngắn trước cái bàn gỗ, tắm linh quang của cây trà thản nhiên thưởng thức trà ngon, trên mặt nở nụ cười nhẹ.
Sao Nguyên Thủy lại đột nhiên tới đây? Chẳng lẽ Thông Thiên lại làm chuyện gì chọc giận hắn rồi? Ài… Hai người đệ đệ này không khiến ta bớt lo mà! Vẫn cứ cần ta phải chu toàn một phen, ta đúng là quá khổ cực.