Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 846 - Chương 846: Người Thật Sự Quá Hiền Lành

Chương 846: Người thật sự quá hiền lành

Tại Thiên Đình, Bạch Cẩm nghe nói Chân Vũ Đại Đế và Thiên Bồng Nguyên Soái suất lĩnh chúng thần đi thỉnh an, trong lòng có một cỗ cảm giác rất cổ quái, một loại cảm giác cực kỳ vượt khỏi tầm kiểm soát của bản thân, có chút gì đó không đúng lắm! Hắn mệnh lệnh Thạch Cơ các nàng đi vào giám thị Đâu Suất Cung nghiêm mật.

Mãi cho tới khi đến thời gian ước hẹn với Thái Thượng, Đâu Suất Cung cũng không thay đổi chút nào.

Thạch Cơ Cô Lương từ đằng xa phiêu nhiên đi đến, tiến vào Điểu Sào.

"Sư huynh ~"

"Sư huynh, chúng ta đã trở về."

Bạch Cẩm từ ghế nằm đứng lên, vội vàng hỏi: "Sao rồi?"

Thạch Cơ đi tới nói: "Sư huynh, Chân Vũ Đại Đế và Thiên Bồng Nguyên Soái suất lĩnh chúng tiên thần đi thỉnh an, lúc sau lại vội vã rời đi, cũng không hề ở lại. Hiện tại cửa lớn Đâu Suất Cung đóng chặt, không có gì dị thường."

Cô Lương gật đầu nói: "Chúng ta canh chừng rất cẩn thận, ngay cả một con sâu ra vào cũng không có."

Trong lòng Bạch Cẩm thầm lẩm bẩm một câu: "Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi! Chắc hẳn Chân Vũ, Thiên Bồng bọn họ chỉ muốn nịnh bợ Thánh Nhân một chút mà thôi."

Bạch Cẩm nói: "Bây giờ cũng sắp tới thời gian ước định cùng sư bá, đi thôi! Chúng ta đi nhận bá mẫu."

Cô Lương không đành lòng nói: "Sư huynh, thật sự phải đưa bá mẫu về sao?"

"Sư bá và bá mẫu gặp cũng đã gặp rồi, những gì nên nói cũng đã nói xong, bây giờ là do sư bá và bá mẫu bọn họ quyết định, chúng ta chỉ có thể phụng mệnh hành sự."

Thạch Cơ có chút ngượng ngùng: "Sư huynh, đây là nhiệm vụ sư bá giao cho ngài, chúng ta không cần phải đi, để tránh quấy rầy sự an tĩnh của Đâu Suất Cung."

Cô Lương liên tục gật đầu kêu: "Không sai, không sai, chúng ta không đi."

"Muốn chạy trốn, cửa cũng không có, tất cả cùng đi theo ta."

"A ~ Đừng mà!"

"Sư huynh, ta còn có chuyện quan trọng phải làm!"

Bạch Cẩm mặc kệ hai người này giãy giụa như thế nào, lôi kéo các nàng đi về phía Đâu Suất Cung, có phúc cùng hưởng, đây mới là huynh đệ Tiệt Giáo.

...

Một lát sau, Bạch Cẩm lôi kéo Thạch Cơ và Cô Lương đi tới trước Đâu Suất Cung. Thạch Cơ và Cô Lương đã từ bỏ việc cự tuyệt, hữu khí vô lực đi theo Bạch Cẩm, trong mắt mang theo vẻ u oán. Loại chuyện tình cảm của đại lão này căn bản không phải đám kiến hôi Đại La các nàng có thể tham dự, lúc sau chết như thế nào cũng không biết.

Ba người chắp tay cung kính nói: "Đệ tử cầu kiến sư bá!"

Cửa lớn Đâu Suất Cung ầm một tiếng mở ra, Kim Giác đồng tử đứng ở trong vừa cười vừa nói: "Sư huynh, mời đi vào!"

Bạch Cẩm nhỏ giọng nói: "Các ngươi ở chỗ này chờ ta!"

Hai mắt Thạch Cơ và Cô Lương sáng lên, vội vã nhỏ giọng nói: "Đa tạ sư huynh!"

Bạch Cẩm đứng dậy đi vào Đâu Suất Cung, cũng không biết bá mẫu có một khóc hai nháo ba thắt cổ hay không? Thật là nhức đầu mà!

Bạch Cẩm tiến vào Đâu Suất Cung, cửa lớn ầm một tiếng khép kín.

Bên ngoài Thạch Cơ và Cô Lương đứng thẳng người dậy, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, cũng may sư huynh không bắt chúng ta đi vào.

Thạch Cơ đột nhiên nhíu mày nói: "Chỗ này không đúng."

Quanh thân Cô Lương hiện lên từng cái nấm cuồng bạo, quát to: "Người phương nào nhìn trộm, đi ra cho ta!"

...

Trong Đâu Suất Cung, Bạch Cẩm đi tới bên cạnh một cây cầu nhỏ, dưới cầu là dòng suối trong suốt chảy xuôi. Một chiếc thuyền con chậm rãi chèo tới, Thái Thượng Lão Quân và Đồ Sơn Tích Ngọc ngồi đối diện nhau trên chiếc thuyền con, trước mặt bày hoa quả bánh ngọt.

Thuyền con dừng lại bên cạnh dòng suối nhỏ, Thái Thượng Lão Quân và Đồ Sơn Tích Ngọc đứng dậy, từ thuyền con bước lên bờ.

Bạch Cẩm chắp tay nói: "Đệ tử bái kiến sư bá, bái kiến bá mẫu."

Đồ Sơn Tích Ngọc mỉm cười hòa ái nói: "Bạch Cẩm, lần này đa tạ ngươi."

"Đây là chuyện đệ tử phải làm."

Thái Thượng Lão Quân cảm khái nói: "Tích Ngọc, cái gì nên nói ta đều đã nói xong. Trở về đi, duyên phận giữa chúng ta đã đoạn."

Viền mắt Đồ Sơn Tích Ngọc đỏ lên, trong mắt hiện lên ánh nước, ôn nhu nói: "Đam ca ca, chúng ta còn có thể gặp lại sao?"

"Ài!" Thái Thượng Lão Quân thở dài một hơi nói: "Tốt nhất đừng gặp lại, gặp nhau không bằng hoài niệm."

Đồ Sơn Tích Ngọc gật gật đầu, trong nước mắt mang theo cười nói: "Được, ta nghe Đam ca ca."

"Ta sẽ vì ngươi mưu đồ một tòa công đức, ngày sau tu hành thật tốt, chớ có trêu chọc thị phi."

Đồ Sơn Tích Ngọc lại gật đầu, bi thương đáp: "Được!"

"Còn nữa, nếu gặp phải phiền toái thì có thể đi tìm Bạch Cẩm, hắn sẽ giúp ngươi giải quyết."

Bạch Cẩm vội vàng tỏ thái độ nói: "Bá mẫu nếu có việc thì truyền tin tức là được, truyền tới ta liền đến."

Đồ Sơn Tích Ngọc ảm đạm gật đầu: "Được!"

"Ngươi cứ đi thôi! Nếu duyên phận thật sự chưa hết, chúng ta còn có thể gặp lại!"

Đồ Sơn Tích Ngọc nhìn Thái Thượng Lão Quân một cái thật sâu, xoay người đi ra bên ngoài.

Bạch Cẩm chắp tay hành lễ với Thái Thượng Lão Quân rồi vội vàng đuổi theo, trong lòng cảm khái một trận. Ài! Thật sự là tạo hóa trêu người mà! Vì sao yêu mà không thể ở bên nhau?

Bạch Cẩm đi nhanh hai bước, đuổi theo Đồ Sơn Tích Ngọc, do dự nói: "Bá mẫu, sư bá hắn cũng có nỗi khổ tâm."

Đồ Sơn Tích Ngọc gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Ta hiểu hắn, cũng ủng hộ hắn."

Bạch Cẩm cảm khái nói: "Bá mẫu, người thật sự quá hiền lành."

Bình Luận (0)
Comment