Trong núi rừng, Tôn Ngộ Không bay phía trước người máy, quan sát xung quanh, tâm trạng vẫn còn hưng phấn.
Đường Tam Tạng không nhịn được bèn hỏi: "Ngộ Không, vị thần linh lúc nãy là ai?"
"Hắn là Dương Tiễn - Tư Pháp Thiên Thần trên Thiên Đình, ngoại sanh của Ngọc Đế, có bản lĩnh ngang tầm lão Tôn ta."
Đường Tam Tạng lẩm bẩm: "Thảo nào hắn đằng đằng sát khí khiến người ta run sợ."
"Ha ha, tiểu hòa thượng, ngươi sợ Tư Pháp Thiên Thần, e là thường ngày ngươi đã làm chuyện trái lương tâm!"
Đường Tam Tạng vội vàng biện minh: "Không hề, không hề! Bần tăng tu hành từ nhỏ, chưa từng phạm giới!"
"Ha ha, lão Tôn ta tạm tin ngươi vậy.
Tiểu hòa thượng, sao ngươi lại muốn đi Tây Thiên lấy kinh?"
"Để phổ độ chúng sinh, dẫn dắt chúng sinh hướng thiện, thoát khỏi bể khổ."
"Khặc khặc! Tiểu hòa thượng, ngươi đã nghe câu 'Người đời thấy đẹp biết khen, thế là cái xấu đã chen vào rồi. Điều hay đã rõ khúc nhôi, thời đã dang dở lôi thôi sinh dần. Mới hay: không có chuyển vần. Dễ sinh ra khó, vắn nhân thành dài. Thấp cao tùy ngó ngược xuôi. Tiếng ca trầm bổng, dòng đời trước sau."
Đường Tam Tạng trong phòng điều khiển thoáng sững sờ, nhìn Tôn Ngộ Không bằng ánh mắt kinh ngạc. Hắn cứ tưởng đồ đệ này thuộc kiểu võ phu, nào ngờ đối phương lại có thể nói ra những lời triết lý như vậy. Hắn lắc đầu đáp: "Bần tăng chưa nghe bao giờ!"
"Thế nên căn bản là không có cái thiện đơn thuần, thế gian không có ác thì cũng chẳng có thiện. Cho dù ngươi lấy được Phật kinh cũng vô dụng!"
"Nam Mô A Di Đà Phật!" Đường Tam Tạng niệm một câu Phật kinh, chìm vào trầm tư. Không có ác thì cũng chẳng có thiện, không có ngắn thì cũng chẳng có dài, không có bóng tối thì cũng chẳng có ánh sáng. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cách nói này, nhưng càng ngẫm nghĩ càng cảm thấy có đạo lý. Vậy thì Cực Lạc Thế Giới tràn đầy thiện ý có thật sự tồn tại không?
Ầm! Người máy bỗng chấn động, Đường Tam Tạng ngã trái ngã phải, chợt giật mình bừng tỉnh.
Tôn Ngộ Không ở bên ngoài cười sằng sặc: "Tiểu hòa thượng, ngay cả đi đường cũng không ra làm sao."
Đường Tam Tạng cũng bật cười, mình điên rồi mới cảm thấy làm việc mình muốn làm là được, nhưng sợ là tên đồ đệ này rất khó dẫn theo!
Võ có thể đại náo Thiên Cung, hàng yêu trừ ma. Văn có thể xuất khẩu thành thơ, có đại trí tuệ, mình có thể dạy hắn những gì đây? Đường Tam Tạng bồn chồn suy nghĩ suốt dọc đường, cho đến tận trưa vẫn chưa thể nghĩ ra. Lẽ nào phải dạy hắn niệm kinh? Không biết hắn có chịu không.
Vừa mới đi được một lúc, mặt trời đã đứng bóng, người máy đột ngột đứng lại nghiêng người về phía trước, một tiếng ken két vang lên biến thành xe cơ quan.
Đường Tam Tạng đi từ trong xe cơ quan ra ngoài, nắm chặt y phục trên người mình, trời thu ở trong rừng núi cũng xuất hiện một ít bóng râm.
Tôn Ngộ Không cũng hạ xuống, cười hì hì nói: "Tiểu hòa thượng, món đồ chơi của ngươi không tệ, Lão Tôn ta đây mượn chơi một chút."
Đường Tam Tạng nghiêm túc giảng giải: "Đây không phải là món đồ chơi, mà đây là công cụ của bệ hạ Đại Đường đương triều đưa cho ta để đi đường, không thể cho người khác mượn được.
Còn ngươi nữa, ngươi phải gọi bần tăng là sư phụ, không được vô lễ như thế, phải tôn trọng vi sư."
"Biết rồi, biết rồi, ngươi lấy đâu ra nhiều quy tắc như thế? Chẳng lẽ ngươi cũng không biết đạo pháp là hữu duyên, vạn sự tùy tâm sao?
Sự kính trọng của ta đã để trong lòng rồi, lại đây lão Tôn ta sẽ nói cho ngươi nghe..."
Đường Tam Tạng ho khan, vội nói sang chuyện khác: "Ngộ Không, bây giờ trời cũng đã trưa rồi, bụng của vi sư rất đói, ngươi có thể đi hóa duyên tìm một ít đồ ăn về đây cho vi sư hay không?
Tôn Ngộ Không không hiểu, hỏi lại: "Hóa duyên là sao?"
Đường Tam Tạng mỉm cười, cuối cùng cũng có cái ngươi không biết, hắn giải thích: "Người xuất gia sẽ đi khắp nơi xin những người tốt một ít cơm chay, có thể những người bố thí đồ ăn chay cho các sư đều là người có duyên với cửa Phật, các tăng nhân dùng việc xin ăn để tu tập thiện duyên rộng rãi, người xưa gọi đó là hóa duyên."
"Ha ha... Ta biết rồi, đó chẳng phải là ăn xin sao?
Lúc lão Tôn ta đây đi khắp nơi học nghề, đã từng thấy qua ăn xin rồi.
Nhưng mà để cho lão Tôn ta đây đi ăn xin thì ta không làm được, không làm được." Tôn Ngộ Không lắc đầu liên tục.
"Ngộ Không, cái này không phải là ăn xin mà là hóa duyên, người bố thí đồ chay cho tăng sư sẽ tạo nên thiện quả."
"Dù ngươi có nói hay hơn nữa, nhưng ta nghe cho cùng vẫn là ăn xin thôi, lão Tôn ta đây không đi."
"Đây là hóa duyên!"
"Nói trắng ra chẳng phải là ăn xin à?
Tiểu hòa thượng, người từng nghe qua chồng, thóc, gạo, chữ, tiền đều có liên quan đến nhau chưa? Đó là thành quả lao động của người trần, là sương máu, mồ hôi và nước mắt của người làm nông, không chăm chỉ sẽ không thành công, làm sao không bỏ công mà muốn hưởng thụ?" Tôn Ngộ Không đắc ý đọc một đoạn Đạo Kinh, những năm qua kinh thư ta chép cũng không phải vô ích, bây giờ ta đã thuộc lòng vạn cuốn kinh thư trong bụng, vậy nên ta đây là con khỉ đã đắc đạo rất cao rồi.
Đường Tam Tạng lại vội vàng giải thích: "Còn đây là hóa duyên, kết thành thiện duyên, từng chút một như thế đến một ngày thiện duyên thì sẽ tạo thành thiện quả."
Tôn Ngộ Không khinh bỉ nhìn Đường Tam Tạng, nói: "Những người đó không có quan hệ ruột thịt gì với ngươi, ngươi cứ dùng một câu thiện duyên nghe bay bổng như thế thì lấy được số lương thực mà dân chúng đã đổ mồ hôi, công sức để làm ra, làm gì có chuyện tốt như vậy? Đây không phải là ăn xin chứ là cái gì? Hơn nữa, còn là yêu cầu quá đáng."