Trong lòng Đường Tam Tạng cũng nhẹ đi, thì thầm: "A Di Đà Phật... thiện tai thiện tai!"
Sau khi ăn cơm xong, hai người lại tiếp tục lên đường.
Trong Tư Pháp Thần Điện trên Thiên Đình, Bạch Cẩm và đám Triệu Công Minh chăm chú nhìn bên dưới, quan sát hành động của Tôn Ngộ Không và Đường Tam Tạng. Nếu không phải Bạch Cẩm cho phép thì cho dù Đường Tam Tạng là tu sĩ cũng không có tư cách vay Công Đức Kim Tiền, chứ đừng nói chi đến chuyện bây giờ hắn chỉ là một phàm nhân.
Triệu Công Minh cười ha hả nói: "Sư huynh, hiện giờ Tôn Ngộ Không là Tư Pháp Thiên Thần ngoài biên chế của Tư Pháp Thần Điện chúng ta. Sau Tây Du, hắn nhận được khí vận lượng kiếp, nhưng lại là đại tướng của Thiên Đình ta."
Bạch Cẩm bình tĩnh cất lời: "Không đơn giản như vậy đâu, Phật Giáo nhất định sẽ nghĩ cách kéo Tôn Ngộ Không qua đó."
Cô Lương siết chặt nắm đấm, thở phì phò nói: "Bọn hắn dám làm thế thì chúng ta sẽ đánh trả."
"Nhưng hiện tại bọn hắn đang ở Tây Ngưu Hạ Châu, ngươi đánh kiểu gì? Tây Ngưu Hạ Châu là địa bàn của Phật Giáo."
Vân Tiêu khẽ mỉm cười: "Nhất định là sư huynh có mưu kế."
Bạch Cẩm xua tay: "Không có, không có, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi."
Những người khác nhìn nhau, đều trông thấy vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương. Từ trước tới giờ sư huynh không phải kiểu người bị động!
"Sau này đoàn người Tây Hành sẽ giao cho Thạch Cơ giám sát toàn bộ hành trình, nếu gặp kiếp nạn thì đến báo cho ta, không được lơ là!"
Thạch Cơ gật đầu đáp: "Vâng!"
Sau khi ăn trưa trong rừng xong, Tôn Ngộ Không và Đường Tam Tạng lại tiếp tục lên đường. Chẳng mấy chốc mặt trời đã ngả về Tây, trời sắp hoàng hôn, hai ngọn đèn lớn chiếu rọi trong núi rừng.
"Hú!"
"Hú"
Tiếng sói tru liên tiếp vang lên.
Tôn Ngộ Không chắp hai tay sau lưng, bước từng bước bên cạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực hòng giữ phong thái oai phong của mình. Bây giờ mình cũng là Tư Pháp Thiên Thần giống như đám Dương Tiễn, mặc dù vẫn là nhân viên ngoài biên chế, nhưng lão Tôn ta tin rằng sẽ nhanh chóng chuyển sang chính thức.
Đường Tam Tạng trong buồng lái lên tiếng: "Ngộ Không, ngươi có thể đi ngó thử xem quanh đây có hộ gia đình nào không?"
Tôn Ngộ Không hắng giọng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Không có! lão Tôn ta xem từ lâu rồi, mười dặm xung quanh không có hộ gia đình nào."
"Haiz!" Đường Tam Tạng thở dài bất đắc dĩ: "Xem ra hôm nay chúng ta phải ngủ trong rừng rồi."
"Grao!" Tiếng hổ gầm đột ngột vang lên, cuồng phong ào ào thổi đến, trong gió xen lẫn mùi tanh hôi, trong bóng tối đằng xa có một đôi mắt xanh lè lấp lóe.
Hai mắt Tôn Ngộ Không chợt sáng ngời, hắn vừa lắc cổ răng rắc vừa cười khặc khặc: "Một con mèo nhỏ, để lão Tôn ta hoạt động tay chân một chút."
Ánh mắt Đường Tam Tạng cũng sáng lấp lánh. Là hổ đó! Hắn lặng lẽ liếc nhìn Tôn Ngộ Không bên cạnh, trong lòng trào dâng tinh thần chiến đấu mãnh liệt. Đây là lúc xây dựng sự uy nghiêm của sư phụ, ta sẽ cho ngươi xem bản lĩnh của ta.
Bịch! Người máy bước lên một bước dài, Đường Tam Tạng hô: "Ngộ Không, ngươi lùi về sau đi, vi sư sẽ bảo vệ ngươi."
"Ồ." Tôn Ngộ Không nhìn Đường Tam Tạng bằng ánh mắt kỳ lạ, ngươi định làm gì? Khặc khặc, không ngờ lại có người muốn bảo vệ lão Tôn ta? Thú vị! Thật thú vị!
Đường Tam Tạng trong buồng lái thành thạo mở cần điều khiển, ấn nút bên trong. Ngay sau đó có một giọng nói thình lình vang lên: "Đã khởi động hình thức tự vệ! Mời lựa chọn võ tướng!"
Cần điều khiển phản xạ ra một màn sáng, trong màn sáng hiện lên từng vị võ tướng, ví dụ như Úy Trì Kính Đức, Sài Thiệu, Hầu Quân Tập, Trình Tri Tiết, Tần Quỳnh, Lý Hiếu Cung...
Đường Tam Tạng chạm vào Trình Giảo Kim.
"Hì hì, đón ba nhát búa của lão Trình ta!" Trong người máy vọng ra giọng nói trầm đục.
Bên ngoài, trên hai cánh tay của người máy hiện ra đường vân trận pháp. Cạch cạch cạch! Cánh tay xảy ra biến hóa, kéo dài ra hình thành hai chiếc búa to bự.
"Hay lắm, tiểu hòa thượng cố lên! Hãy cho lão Tôn xem thủ đoạn của ngươi!"
Tôn Ngộ Không nhảy tót lên một cây đại thụ, bắt chéo hai chân ngồi trên cây, tràn đầy hứng thú nhìn người máy bên dưới.
"Grao!" Tiếng gầm gừ chấn nhiếp núi rừng.
Một con hổ lớn lao từ trong núi rừng ra, hai móng lóe lên hàn quang, nhắm thẳng vào người máy.
Ầm! Người máy Trình Giảo Kim đạp một bước làm loạn thạch văng tung tóe, vung búa lớn bổ xuống cự hổ hung hãn, tựa như ngân quang xé rách bóng tối.
Trên không trung, cự hổ rơi vào tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc. Nó né người, phụt... máu tươi tuôn ra.
Soạt! Cự hổ lao sang bên cạnh, loạn thạch văng tứ tung. Nó cúi đầu, phát ra từng tiếng gầm trầm thấp. Bên hông có một vết thương, máu tươi dính đầy trên lông, không ngừng chảy xuống. Bị thương đã kích thích hung tính của cự hổ, chẳng những nó không trốn chạy mà còn nhe răng đi vòng quanh Trình Giảo Kim.
Khi đi đến sau lưng Trình Giảo Kim, đột nhiên nó nhảy lên tấn công người máy.
Người máy xoay người, chiếc búa lớn xé rách không khí, tạo ra âm thanh chói tai.
Roẹt! Một cái đầu hổ to bự bay lên, máu tươi phun trào, thân hổ khổng lồ đổ rầm xuống đất, lăn ra ba mét.
Người máy vẫn giữ nguyên tư thế vung búa, Đường Tam Tạng trong buồng lái há miệng thở dốc, trong mắt đong đầy cảm giác hưng phấn mơ hồ. Cảm giác này rất quen thuộc, song cũng rất xa lạ. Hắn liếm môi, vẫn chưa thỏa mãn, vẫn chưa đã nghiền!
Nỗi kích động và nhiệt huyết trong lòng yên tĩnh lại, Đường Tam Tạng vội vàng chắp hai tay trước ngực, cúi đầu niệm: "A Di Đà Phật!"
Hắn thao tác loại bỏ hình thức tự vệ. Sức chiến đấu của người máy rất mạnh, nhưng tiếc là không thể tự thao tác, cảm giác tham dự hơi kém! Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Đường Tam Tạng.