Đường Tam Tạng sợ ngu người, đứng sững trong phòng, cõi lòng mờ mịt. Đôi lão nhân nhiệt tình hiếu khách lúc trước, giờ đây đã biến thành thi thể. Hắn lẩm bẩm: "Sao lại thế, sao lại thế? Chẳng phải phật pháp của bần tăng đã giúp bọn hắn tỉnh ngộ và hối cải rồi sao?"
Ánh mắt Tôn Ngộ Không cũng ngùn ngụt lửa giận. Mặc dù hắn đã lờ mờ đoán ra đây là giả, nhưng cơn giận vẫn bùng lên trong lòng. Hắn lạnh lùng quát: "Lão Tôn nói cho ngươi biết, cái này gọi là đánh chết cái nết không chừa."
Sau đó, Đường Tam Tạng và Tôn Ngộ Không đi theo sáu người kia, chứng kiến bọn hắn phóng hỏa giết người, gian dâm cướp bóc.
Trong một sơn cốc, sáu người bao vây một chiếc xe ngựa, tiếng kêu khóc của nữ nhân và tiểu hài vang lên trong sơn cốc, trên mặt đất đã có mấy xác chết.
"Ha ha, tiểu nữ hài này không tồi, là của ta!"
"Giết! Giết!"
"Ha ha, nhiều tiền quá"
...
Lúc trước sáu kẻ yếu như có vẫy đuôi mừng chủ trước mặt Tôn Ngộ Không, bây giờ chẳng khác gì sáu ma đầu ác quỷ.
Đường Tam Tạng ở cách đó không xa gào lên đầy bi thương: "Ai đến cứu bọn hắn với, Phật ơi! Sao lại như vậy? Sao lại như vậy!"
Tôn Ngộ Không đứng bên cạnh cười gằn: "Đây là lòng từ bi mà ngươi muốn đó!"
Đường Tam Tạng quỳ bịch xuống đất, lẩm bẩm trong nỗi đau khổ và tuyệt vọng: "Sai rồi, ta sai rồi!
Giết bọn hắn đi! Ngộ Không, ngươi mau giết bọn hắn đi!"
"Hửm?" Tôn Ngộ Không ngạc nhiên phát hiện giờ khắc này mình có thể chạm đến hiện thực. Hắn lạnh lùng cười khặc khặc, nháy mắt đã biến thành một tia chớp màu vàng lao đi. Bùm bùm bùm! Toàn bộ sáu hãn phỉ đồng thời nổ tung thành sáu bãi huyết vụ trên không trung.
Không gian xung quanh bị bóp méo, vạn vật trở nên mơ hồ hư ảo.
Bên ngoài, con suối nhỏ chảy lững lờ, trên cái cây xiêu vẹo bên cạnh treo một cuộn tranh trống trơn. Cuộn tranh nổi gợn sóng, ánh sáng lóe lên, xe cơ quan từ trong cuộn tranh phóng ra, rơi bộp xuống đất, lắc lư mấy lần mới dừng lại.
Đường Tam Tạng ngồi trong xe há hốc miệng thở hổn hển, trong mắt vẫn đong đầy nỗi bi phẫn và đau khổ.
Tôn Ngộ Không trên nóc xe trở mình bật dậy, cảnh giác nhìn xung quanh. Bọn hắn lại trở về ven suối rồi.
Một lát sau, cửa xe mở ra, Đường Tam Tạng ra khỏi xe rồi lên tiếng: "Ngộ Không, đây... rốt cuộc là chuyện gì?"
Tôn Ngộ Không chỉ về phía trước: "Sư phụ, ngươi xem kìa!"
Đường Tam Tạng nhìn theo hướng Tôn Ngộ Không chỉ thì thấy ven suối có một nam tử trung niên đang thả câu, vẻ mặt nghiêm túc, không giận mà uy.
Ánh mắt Tôn Ngộ Không nhấp nháy, vị này chẳng phải là vị tiền bối kia của Tư Pháp Thần Điện sao? Hình như hắn là Giám Ngục Trưởng gì đó.
Tôn Ngộ Không nhảy tới, vừa chắp tay thi lễ vừa cười hềnh hệch hỏi: "Tiền bối, sao ngài lại ở đây? Ảo cảnh vừa nãy là thủ bút của ngài ư?"
Đường Tam Tạng cũng bước đến, chắp hai tay trước ngực thi lễ: "Bần tăng Đường Tam Tạng phụng mệnh Đường Vương đi Tây Thiên bái phật cầu kinh, tham kiến tiên trưởng."
Kim Cô Tiên khẽ mỉm cười nói: "Hồng hoang vạn cổ một bức tranh, thị phi đúng sai ở trái tim."
Hắn vẫy tay, cuộn tranh treo trên cây phần phật bay ra, tự động cuốn lại rồi rơi vào trong tay Kim Cô Tiên.
Kim Cô Tiên lên tiếng: "Ngồi đi!"
Tôn Ngộ Không nhảy lên một tảng đá to ngồi xổm. Đường Tam Tạng cũng ngồi xuống bên cạnh với vẻ mặt ủ ê.
Kim Cô Tiên cất lời: "Các ngươi phụng mệnh đi Tây Thiên cầu chân kinh, nhưng bởi vì bất đồng trong suy nghĩ nên nảy sinh nhiều rắc rối, thậm chí còn ầm ĩ đến độ mỗi người đi một ngả. Câu Trần Đại Đế rất tức giận, sai ta đến hỗ trợ các ngươi."
Đường Tam Tạng chắp hai tay trước ngực, sa sút tinh thần: "Đa tạ đại tiên, nhưng bần tăng sai rồi."
"Thật ra hành trình cầu kinh là một quá trình tôi luyện bản thân.
Đường Tam Tạng, sau khi chào đời ngươi hóa sinh trong chùa nghiên cứu phật kinh, không biết thế gian hiểm ác.
Tôn Ngộ Không, từ lúc chào đời ngươi sống nơi sơn dã, sau khi học được bản lĩnh thì liên tục gây chuyện, lòng mang bạo lực.
Hai người các ngươi đều không hoàn mỹ, cần phải bù trừ hỗ trợ lẫn nhau mới có thể đến Tây Thiên."
Đường Tam Tạng nhớ lại những gì mình thấy trong ảo cảnh, giọng nói tràn đầy chán nản: "Lần này là bần tăng sai, còn trách nhầm Ngộ Không."
Tôn Ngộ Không hơi ngượng ngùng, vội vàng lên tiếng: "Khặc khặc, thật ra lão Tôn ta cũng có lỗi."
Kim Cô Tiên mỉm cười gật đầu.
Đường Tam Tạng kìm lòng không đậu bèn hỏi: "Đại tiên, cảnh tượng ta nhìn thấy lúc nãy đều là ảo cảnh sao?"
Kim Cô Tiên nở nụ cười: "Nói là ảo ảnh cũng không đúng, đúng ra phải là một chiều hướng trong tương lai, do Câu Trần Đại Đế dùng Bát Quái Hậu Thiên thôi diễn ra. Nếu Ngộ Không tha cho sáu tên đạo tặc kia, tương lai chắc chắn sẽ phát triển theo sự kiện trong ảo cảnh."
Đường Tam Tạng chắp hai tay trước ngực niệm: "A Di Đà Phật! Nam Mô A Di Đà Phật!" Hắn cảm thấy may mắn vì Ngộ Không đã giết bọn hắn, giết rất hay!
Kim Cô Tiên đứng dậy nói: "Dung túng tà ác để rồi nó sinh ra tội ác cũng là tội nghiệt của ngươi.
Ngươi từ bi với cái ác chính là tàn nhẫn với chúng sinh lương thiện. Đường Tam Tạng, ngươi đã hiểu chưa?"
Đường Tam Tạng bật dậy, quỳ xuống đất bái lạy, cất giọng trầm khàn nói: "Đa tạ đại tiên dạy bảo, đệ tử có lỗi."
Kim Cô Tiên mỉm cười gật đầu: "Như vậy rất tốt, các ngươi hãy còn trẻ, chỉ có trải nghiệm mới hiểu được. Sau này, trên đường đi lấy kinh, các ngươi phải học hỏi lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau."
Mỗi người đều có đạo của mình, đều có tư tưởng riêng. Tìm kiếm cái chung, gác lại cái khác, bổ sung cái thiếu, thế mới là trưởng thành."