Sách bản đẹp được làm bởi Nhân
VIPTruyenGG.com, bán sách truyện giá rẻ
--------------------------
Không lâu sau, một đạo Phật quang nở rộ trước Điểu Sào. Một thân ảnh hiện ra trong Phật quang, Địa Tạng Vương cầm tích trượng xuất hiện.
Địa Tạng đứng trước cửa hô: "Địa Tạng cầu kiến Câu Trần Đại Đế."
Cửa lớn nổi gợn sóng, Thạch Cơ trong gợn sóng bước ra, chìa tay mời: "Mời Bồ Tát vào!"
"Đa tạ tiên tử!" Địa Tạng Vương mỉm cười cảm ơn, sau đó đi theo vào trong Điểu Sào. Trong Điểu Sào chim hót hoa thơm, phong cảnh yên tĩnh tự nhiên.
Địa Tạng Vương Bồ Tát thong thả đi trên con đường nhỏ, khẽ cười hỏi: "Tiên tử, không biết Đế Quân đang ở đâu?"
Thạch Cơ mỉm cười trả lời: "Bồ Tát đến không đúng lúc, sư huynh vừa có việc phải đi ra ngoài. Bồ Tát có thể thăm thú mọi nơi, thưởng thức cảnh đẹp của Câu Trần Cung."
Địa Tạng Vương Bồ Tát cười ha ha: "Vậy thì bần tăng thật có phúc, chẳng hay có nơi nào cấm kỵ không?"
"Đế Quân căn dặn Bồ Tát là người lương thiện, cũng là đệ tử của Đế Quân, không có nơi nào cấm kỵ."
"Đa tạ Đế Quân tin tưởng."
Thạch Cơ dẫn Địa Tạng Vương Bồ Tát vào đại điện, sau đó lặng lẽ cáo từ.
Địa Tạng Vương ngồi trong đại điện một lúc lâu mà không đợi được Câu Trần Đại Đế, kìm lòng không đậu bèn đứng dậy đi dạo xung quanh. Hắn đã đến Điểu Sào này mấy lần, nhưng chưa từng đi dạo kỹ.
Địa Tạng Vương ra khỏi chính điện, đi tới trước một tòa cung điện, ngẩng đầu nhìn ba chữ to ' Luyện Đan Thất' ở tấm bảng trên cung điện.
Trên cây cột bên cạnh khắc đôi câu đối.
Vế trên là: Ngọc lô thiêu luyện Diên Niên Dược.
Vế dưới là: Chính đạo hành tu Ích Thọ Đan.
Hoành phi là: Lão tử luyện đan đỉnh nhất!
Địa Tạng Vương không nhịn được cười: "Luyện đan đỉnh nhất? Đế Quân thật là không khiêm tốn." Hắn do dự chốc lát rồi đẩy cửa cung điện ra, tức thì mùi thuốc trong đại điện phả vào mặt, thấm vào tâm can.
Địa Tạng Vương hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy pháp lực trong cơ thể hơi xao động, tam hoa rục rịch.
Địa Tạng Vương sợ hãi lẩm bẩm một mình: "Đây... đây là Đạo Đan - đan dược ẩn chứa đạo vận."
Hắn vội vàng đi vào Luyện Đan Thất, trong đó treo từng chiếc hồ lô ngọc, trên mỗi hồ lô ngọc đều vẽ một tấm phù văn đại đạo để trấn áp đan dược.
Trong đó còn có một số hồ lô bay lơ lửng dưới mái vòm, mỗi chiếc hồ lô đều tỏa ra đạo vận, được quầng sáng cửu thải bao quanh.
Địa Tạng Vương trợn tròn mắt nhìn xung quanh, miệng lẩm bẩm lẩm bẩm: "Thất Chuyển Kim Đan, Bát Chuyển Kim Đan, Cửu Chuyển Kim Đan..."
Trái tim khẽ run rẩy, trong đại điện này treo hơn trăm chiếc hồ lô, không có cái nào thấp hơn Thất Chuyển Kim Đan, cao nhất là Cửu Chuyển Kim Đan. Đan thành cửu chuyển, tạo hóa tự thành, đây là cực hạn của đan dược.
Nếu hồng hoang xuất hiện một viên Cửu Chuyển Kim Đan, thì sợ là vô số chúng sinh sẽ cướp đoạt đến đầu rơi máu chảy, Kim Tiên đổ máu, đến Đại La Kim Tiên cũng sẽ tham gia tranh đoạt.
Thế mà trong cung điện này lại treo mấy chục lọ Cửu Chuyển Kim Đan, lẽ nào Câu Trần Đại Đế đã dọn sạch Đâu Suất Cung? Cho dù dọn sạch Đâu Suất Cung cũng không có nhiều như vậy nhỉ?
Địa Tạng Vương đi lại trong Luyện Đan Điện, thèm muốn đến nỗi nước miếng sắp chảy ròng ròng. Hắn lén lút nhìn quanh bốn phía, trong lòng nảy ra một ý. Nếu mình trộm lấy một lọ rời đi, chắc là Đế Quân không phát hiện ra đâu nhỉ?
Địa Tạng Vương vội vàng lắc đầu, tự lẩm bẩm một mình: "Không được, không được, Đế Quân tin tưởng mình như vậy, sao mình có thể làm ra cái chuyện trộm cắp?"
Hắn xoay người dứt khoát rời đi. Khi đi đến cửa còn không nhịn được quay đầu nhìn, trong lòng như có bị hàng trăm móng vuốt cào gãi. Mình chưa từng thấy nhiều đan dược như vậy! Đế Quân không hổ là đệ nhất phú hào tam giới, e là còn có nhiều kim đan hơn cả Thái Thượng Lão Quân.
Sau khi rời khỏi Luyện Đan Điện, Địa Tạng Vương lại đi tới trước một tòa cung điện, trên cung điện viết ba chữ to 'Tàng Kinh Các', trên cây cột bên cạnh cũng có cặp câu đối.
Vế trên là: Lập giáo khai tông, Tử Hà Cung nội thụ đại đạo.
Vế dưới là: Trứ thư truyền đạo, Huyền môn đạo thống chí thử truyền.
Hoành phi: Gia gia truyền đạo khắp hồng hoang!
Địa Tạng Vương Bồ Tát cạn lời, câu đối của Đế Quân không hợp tiêu chuẩn cho lắm! Nhưng chắc hẳn câu đối này nói tới Đạo Tổ trong Tử Tiêu Cung, quả thật Đế Quân phải gọi là sư gia.
Hắn đẩy cửa cung điện đi vào, trong đại điện bên trong có một chiếc sạp giường và vài chiếc ghế, ngoài ra chỉ toàn giá sách, trên giá sách xếp đầy kinh thư.
Địa Tạng Vương đi tới trước giá sách, lấy một cuốn kinh thư, trên kinh thư viết hai chữ to 'Mặc Kinh'.
"Đây là tác phẩm của Mặc Tử."
Địa Tạng Vương lẩm bẩm một câu, sau đó đặt 'Mặc Kinh' xuống, tiếp tục tiến sâu vào bên trong.
Từng cuốn kinh thư trên giá sách lọt vào tầm mắt, nào là 'Tung Hoành Sách', 'Pháp Điển', 'Luận Ngữ'... những tác phẩm kinh điển của bách gia.
Còn có một số kinh thư do đại tu sĩ viết, ví dụ như 'Âm Dương Luận' - kinh thư của Âm Dương Lão Tổ thời kỳ thái cổ, tuy chỉ là bản sao nhưng vẫn cực kỳ quý giá.
'Cổ Kinh' do đại năng thời kỳ thái cổ Bàn Vương biên soạn.
'Sơn Hà Sách' do đại năng thái cổ Càn Khôn Lão Tổ biên soạn.
'Thổ Mộc Địa Kinh' do Trấn Nguyên Đại Tiên biên soạn.
'Thiên Sát Kinh' do Minh Hà giáo chủ biên soạn.
'Chiến Điển' do chiến thần Xi Vưu biên soạn.
'Như Lai Chân Kinh' do Thích Ca Mâu Ni biên soạn.
'Hạo Thiên Thần Kinh' do Hạo Thiên Đại Đế biên soạn.
…