"Dựa theo cống hiến của ngươi đối với Phật Giáo thì phải có rất nhiều công đức mới đúng, khi đó ngươi trở thành Công Đức Phật Địa Tạng rồi, đâu còn cần chút bạc lẻ từ thương thành chứ?” Bạch Cẩm cười trêu Địa Tạng.
Địa Tạng Vương lại nghĩ đến quyển trục mình vừa phát hiện được một cách "ngẫu nhiên", trên quyển trục đó viết: Tây Hành tám mươi mốt kiếp nạn, kiếp nạn nào cũng là công đức, làm cho Câu Trần Đại Đế cẩn thận mưu tính. Trong lòng hắn như có thứ gì đó chặn ngang khiến hắn khó thở gần chết, cứ có cảm giác bản thân bị vứt bỏ và lừa gạt.
Bạch Cẩm có vẻ hoài nghi: "Phật Giáo sẽ có một lượng lớn công đức mà, chẳng lẽ ngươi không biết?
Lượng kiếp đến, Phật Giáo đang lúc hưng thịnh, thất Thánh định Tây du, ngươi biết không?"
“Đệ tử có biết chuyện giúp Tôn Ngộ Không nổi danh lúc trước, vì chuyện đó mà điện của đệ tử thiếu chút nữa đã bị phá nát.”
Sắc mặt Địa Tạng Vương Bồ Tát có vẻ khó coi: "Còn chuyện công đức thì ta hoàn toàn không biết gì hết.”
Bạch Cẩm ngẩn người, có vẻ bất ngờ với điều mình vừa nghe, sau đó lập tức giận dữ vỗ bàn, “Ầm!” chiếc bàn phát ra một tiếng vang lớn, đi sau đó là tiếng quát của hắn: "Đa Bảo Như Lai giỏi lắm, hắn lại dám khinh thường đệ tử của ta như thế.”
Địa Tạng Vương chen vào một câu: "Chỉ là thầy dạy cách sống thôi.”
“Điểm này không quan trọng!”
Bạch Cẩm nghiêm túc nói: "Theo ta được biết thì Đa Bảo Như Lai đã phân phối công đức từ chuyện Tây Hành rồi, từ Di Lặc Phật xuống đến con thú cưng kim ngư của Quan Thế Âm đều thu được một phần công đức, Quan Thế Âm còn được hắn bổ nhiệm làm người phụ trách Tây Hành nên càng có nhiều công đức.
Nhưng ta không ngờ bọn hắn lại không chia cho ngươi chút nào, thật là đáng giận.”
Sắc mặt Địa Tạng Vương lập tức tối sầm lại, ngay cả con thú cưng của Quan Thế Âm Bồ Tát cũng có công đức mà không nói cho ta biết? Đa Bảo Như Lai, ngươi giỏi lắm!
Đồng thời hắn cũng cảm thấy lòng người lạnh giá, ta tọa trấn Âm Sơn biết bao năm chỉ vì kéo dài khí vận cho Phật Giáo, nhưng đổi lại được thứ gì, bị chúng bạn xa lánh! Hắn càng nghĩ càng buồn lòng, nếu không có Câu Trần Đại Đế thì không biết hắn còn bị lừa bao lâu.
Địa Tạng Vương chắp tay lại, khom lưng, giọng hắn nghèn nghẹt: "Đa tạ sư phụ đã nói cho ta hay.”
Trong lòng Địa Tạng thì bừng bừng lửa giận nhưng mặt ngoài còn bình tĩnh hơn cả ban đầu, hắn mỉm cười, nói: "Phật nói phải biết buông bỏ, nhìn thấu được hai chữ buông bỏ mới hiểu được chân ý của Phật. Phật Tổ Như Lai không cho ta công đức thì tất có thâm ý của hắn.”
Bạch Cẩm vui mừng: "Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt, nhìn thoáng một chút, chỉ có ngàn vạn công đức thôi mà, chúng ta không quan tâm!"
Gương mặt Địa Tạng Vương cứng mất một giây, ngàn vạn công đức? Nhiều lắm đấy! Ngài không quan tâm, nhưng ta quan tâm.
Địa Tạng Vương ngồi không nổi nữa, hắn đứng dậy chắp hành lễ, vội vàng nói: "Sư phụ, ở trong Địa Phủ còn có chút oan hồn đệ tử chưa kịp độ hóa, hiện tại xin được cáo từ, kính xin sư phụ thứ tội!"
Bạch Cẩm tươi cười: "Được rồi, để ta tiễn ngươi.”
"Không dám làm phiền sư phụ!”
“Chuyện này đâu tính là phiền phức!”
Bạch Cẩm tiễn Địa Tạng Vương ra khỏi Điểu Sào, có lẽ Địa Tạng Vương có việc quan trọng thật, sau khi ra khỏi cửa liền vội vàng rời đi.
...
Thạch Cơ và Cô Lương từ trong đại điện đi ra.
Cô Lương cười hì hì nói: "Sư huynh, hình như Địa Tạng Vương Bồ Tát không làm như ý ngài rồi!
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy mưu đồ của sư huynh thất bại!"
Bạch Cẩm cười nói: "Chờ xem đi! Hắn sẽ quay lại thôi.
Thạch Cơ, đám Tôn Ngộ Không thế nào rồi?"
Thạch Cơ cười nói: "Bọn hắn đã đến Ưng Sầu Giản, xe cơ quan của Đường Tam Tạng đã bị Ngao Liệt phá hủy.”
Bạch Cẩm cười ha ha: "Tiểu Bạch Long gặp khó khăn rồi, hắn biến thành tọa kỵ thì rất khó thỏa mãn nhu cầu hiện nay của Đường Tam Tạng.”
...
Ưng Sầu Giản, Địa Tiên Giới, vực sâu nằm giữa hai vách núi, tiếng vượn kêu rền giữa rừng sâu.
Đường Tam Tạng đứng ở lưng chừng núi, phẫn nộ kêu lên: "Yêu quái, ngươi trả người máy của ta lại đây! Yêu quái, ngươi cút ra đây cho ta, đừng núp ở dưới không lên tiếng, ta biết ngươi ở nhà, mau ra đây cho ta.”
Lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng hắn, xe cơ quan hộ mệnh của ta! Tọa kỵ của ta! Không còn nữa, tất cả đều không còn. Lửa giận đã cuốn phăng đi nỗi sợ hãi của hắn với yêu quái, có thể thấy được Đường Tam Tàng tức đến mức nào.
Tôn Ngộ Không hạ xuống đỉnh núi, hai mắt tỏa ra kim quang nhìn nhìn xuống Ưng Sầu Giản, không có yêu khí mà lại tràn ngập long khí, chẳng lẽ nơi này có một con thần long?
"Ngộ Không, ngươi mau đi cứu xe cơ quan của vi sư.”
"Được rồi, nhìn thủ đoạn của lão Tôn ta đây.” Tôn Ngộ Không hét lớn, hắn bay vọt lên mây, Kim Cô Bổng trong tay vươn dài rồi luồn vào trong khe sâu, hắn ra sức khuấy tròn.
Ầm ầm! Nước bị khuấy tung, chảy xiết, toàn bộ đầm nước u tối đều biến thành một vòng xoáy khổng lồ.
Đường Tam Tạng nhìn mà sốt ruột, xe cơ quan của bần tăng không thể có việc gì được!
Giữa đầm nước đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, một cái đầu rồng khổng lồ vươn ra, đầu rồng không sừng không vảy giống hệt một con quái xà.
Tôn Ngộ Không cười quái dị: "Ta còn tưởng là thứ gì dám cản đường của lão Tôn ta, thì ra là một con rồng đang chịu phạt, ngươi là rồng nhà nào, chưa từng nghe qua thanh danh lão Tôn của ta sao?"
Ngao Liệt há mồm phun ra một luồng sáng màu đen, luồng sáng đó nện trên sườn núi, xe cơ quan đã không còn hình dạng ban đầu, linh kiện bùm bùm rớt xuống đất.