Mặt trời dần chìm về phía Tây, ánh hoàng hôn phủ lên núi rừng tạo thành một lớp hào quang màu vàng hết sức mỹ lệ, từng cột nước tóe lên giữa khu rừng xinh đẹp, tiếng vang ầm ào như tiếng trống trận.
Tôn Ngộ Không đứng giữa không trung tức giận hét dài: "Con rồng khốn kiếp, cút ra đây cho lão Tôn! Nếu ngươi không ra thì lão Tôn sẽ phá hủy ngọn núi này, để ngươi chôn thây dưới trăm ngàn ngọn núi.”
“Ngươi giỏi thì làm đi!” Dưới đáy khe núi truyền ra giọng nói xa xôi của tiểu bạch long.
Bỗng có một giọng nói đột nhiên vang lên: "Ngộ Không, đừng có làm loạn!"
Tôn Ngộ Không quay đầu nhìn lại, hắn thấy Đường Tam Tạng đứng trên một thi thể khổng lồ ở giữa sườn núi, trong tay cầm một khối lụa xanh, áo cà sa bay bay, khí chất siêu phàm, uy phong lẫm lẫm.
Tôn Ngộ Không lớn tiếng: "Tiểu hòa thượng, ngươi tự chơi đi, lão Tôn ta còn phải hàng phục con yêu long này.”
Đường Tam Tạng hét lớn: "Ngộ Không, ngươi lui ra, xem vi sư xuất chiêu đây!
Con rồng kia, ngươi làm đủ chuyện ác, gây họa nhân gian, hôm nay hãy xem thủ đoạn hàng ma của bần tăng.
Nam Mô A Di Đà Phật!"
Đường Tam Tạng ném tấm lụa mỏng trong tay ra trước mặt, tấm lụa trải rộng ra như một tầng sương mù bao phủ lên bầu trời, loáng thoáng có thể thấy được bên trong lớp sương mù có một tấm lưới nhỏ màu xanh.
Lớp sương mù rơi xuống phía dưới, chìm vào trong đầm nước.
Tại Lạc Già Sơn, Nam Hải, Quan Thế Âm Bồ Tát đột nhiên đứng phắt dậy, kinh hãi kêu lên: "Vụ Lộ Càn Khôn Võng? Đáng chết, tên Long Cát kia lại đến đoạt công đức với bần tăng!” Nàng không ngồi yên được nữa, chớp mắt một cái đã biến mất không thấy đâu.
Hai mắt Tôn Ngộ Không sáng lên, kinh ngạc nói: "Pháp bảo?” Nhưng đầu hắn lại nảy ra vô số nghi hoặc, sao tiểu hòa thượng này lại có pháp bảo?
Đầm nước bắt đầu sôi trào, một cái đuôi rồng to lớn quẫy mạnh rồi trồi lên khỏi mặt nước, ầm ầm một tiếng, nó đập mạnh vào vách núi, có thể thấy trên đuôi rồng phủ một tấm lưới xanh.
Đường Tam Tạng loạng choạng, thiếu chút nữa ngã xuống đất, vội vàng hét lớn: "Ngộ Không, mau thu lưới!"
Tôn Ngộ Không phản xạ rất nhanh, lập tức lao xuống đầm nước.
Ầm ầm!
Mặt nước dập dềnh, cả hồ nước như đang dâng lên, sóng cuộn mãnh liệt, dưới mặt nước thì đen kịt như thông đến vực sâu vô tận.
Sóng nước cuồn cuộn, một con bạch long bị tấm lưới màu xanh trói chặt dần trồi lên mặt nước. So với Bạch Long thì Tôn Ngộ Không trông có vẻ tầm thường lại có thể giơ cao Bạch Long bay ra khỏi đầm nước.
Bạch Long giãy dụa trong tấm lưới xanh nhưng vô ích.
Tôn Ngộ Không ném mạnh con Bạch Long làm nó rơi xuống trước mặt Đường Tam Tạng, cú ném ấy khiến đá vụn bắn tung tóe, thậm chí còn tạo thành một vệt kéo dài im sâu trong vách đá, Bạch Long hổn hển nằm sấp ở cuối vết nứt ấy.
Đường Tam Tạng sợ tới mức dùng tay áo che mặt, ngồi thụp xuống bên cạnh tảng đá.
Tôn Ngộ Không từ trên trời giáng xuống, chân đứng trên tảng đá, hỏi: "Tiểu hòa thượng, ngươi lấy pháp bảo từ đâu ra?"
Đường Tam Tàng đứng dậy phẩy phẩy quần áo, hắn đã bình tĩnh trở lại: "Vi sư tự có cách của mình, Ngộ Không, ngươi đi theo ta.”
Đường Tam Tạng dẫn Tôn Ngộ Không tiến lại gần Bạch Long, hai người đều như hổ rình mồi.
Tiểu Bạch Long Ngao Liệt cũng hoảng, Bồ Tát, chuyện này đâu có giống những gì ngài đã nói, chẳng phải ngài bảo là ngài gọi thì tôi mới được ra sao? Giờ thì có chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là pháp bảo gì?
Tôn Ngộ Không giơ Kim Cô Bổng lên chỉ vào tiểu bạch long, hắn quát lên: "Ngươi từ đâu đến? Dám ở đây làm điều ác độc, nuốt chửng tọa kỵ của sư phụ ta.”
Tiểu Bạch Long không nhịn được cãi lại: "Ta không có nuốt!"
Đường Tam Tạng tức giận nói: "Ngươi không nuốt, nhưng nó đã bị phá đó thôi.”
Tôn Ngộ Không kêu lên: "Đúng vậy, đền tiền! Phải đền tiền.”
“Ta là một con rồng bị phạt ở đây, lấy đâu ra tiền mà đền?”
"Không có tiền? Không có tiền thì lão Tôn ta sẽ rút gân lột da ngươi rồi treo bán trên Tam Giới Thương Thành.”
Trong lúc nói chuyện, Tôn Ngộ Không giơ cao Kim Cô Bổng lên, sát khí đáng sợ đè áp lên người tiểu bạch long.
Ngao Liệt thấy thế liền cuống, ra sức giãy dụa trong Vụ Lộ Càn Khôn Võng nhưng hoàn toàn vô ích, tấm lưới mỏng như lụa giờ phút này lại trở nên chắc chắn vô cùng, cho dù Ngao Liệt có lực lượng phá sông lật biển những cũng không thể tránh thoát.
Ngao Liệt cuống quít kêu lên: "Tôn Ngộ Không, ta phụng mệnh Quan Thế Âm Bồ Tát ở đây chờ người lấy kinh, ngươi không thể giết ta.”
Động tác của Tôn Ngộ Không hơi chững lại, cảm thấy khá là kinh ngạc, Quan Thế Âm Bồ Tát? Người lấy kinh? Chẳng lẽ hắn cũng giống như lão Tôn ta?
Đột nhiên có một giọng nói vang vọng giữa trời đất: "Ngộ Không, mau dừng tay!"
"Hử!" Tôn Ngộ Không ngẩng đầu nhìn lại.
Sau những đám mây đột ngột hiện ra một tầng Phật quang, Quan Thế Âm Bồ Tát hiện lên từ trong Phật quang, tay nàng nâng Ngọc Tịnh Bình, khuôn mặt điềm tĩnh và từ bi.
Đường Tam Tạng vội vàng chắp hai tay lại, hành lễ: "Đệ tử bái kiến Bồ Tát!"
Tôn Ngộ Không lập tức bay lên một đám mây rồi lớn tiếng kêu lên: "Được rồi, Quan Thế Âm Bồ Tát, vì sao lại dạy cho Đường Tam Tạng biết chú pháp để áp chế lão Tôn?"
Gương mặt Quan Thế Âm Bồ Tát hơi sượng lại, một lát sau mới khôi phục bình thường, nàng bắt đầu răn dạy: "Con khỉ nhà ngươi! Ngươi không tuân theo giáo lệnh, không chịu chính quả, nếu không dạy dỗ ngươi như thế thì ngươi lại làm càn, sao biết tốt xấu?
Như thế ngươi sẽ lại gây họa giống như trước kia mà thôi, rồi ai quản được ngươi? Phải có ma đầu này, ngươi mới chịu vào khuôn phép!”