Vừa ra khỏi đại điện, thân hình Bạch Cẩm đột nhiên dừng lại. Hắn lập tức quay đầu, ngưng trọng nhìn về sơn mạch ở nơi xa. Bạch Cẩm cảm nhận được pháp lực cuồng bạo dao động, trong số đó có hai cỗ hết sức quen thuộc chính là của Đa Bảo sư huynh và Vô Đương sư tỷ, còn có một cỗ vô cùng lạ lẫm hoàn toàn áp chế Đa Bảo và Vô Đương.
Bạch Cẩm không suy nghĩ nhiều, vội vàng hóa thành một đạo thanh quang phóng lên tận trời.
Trên thiên không, Đa Bảo và Vô Đương thánh mẫu đang hợp lực vây công Nhiên Đăng, xuất ra toàn bộ thủ đoạn nhưng không làm gì được hắn, ngược lại còn bị Nhiên Đăng vân đạm phong khinh áp chế.
Ở nơi xa xôi, đông đảo đệ tử Tiệt Giáo quan sát trận chiến yên lặng như tờ, khí áp trầm thấp đè nén bao phủ đệ tử Tiệt Giáo. Trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên một cỗ cảm giác không ổn.
Oành! Một cổ quan đen nhánh từ trên không trung hạ xuống, phía dưới quan tài trấn áp Đa Bảo đạo quân và Vô Đương thánh mẫu. Hai người xuất hết pháp lực toàn thân, gắng gượng chống đỡ quan tài nhưng lại không có cách nào ngăn cản quan tài rơi xuống, từ đó hình thành một cái quang cầu ánh lên tiên quang đủ mọi màu sắc rơi xuống đại địa.
"Sư huynh."
"Sư tỷ."
...
Từng tiếng kinh hô vang lên trong thiên địa. Thạch Cơ, Trường Nhĩ Định Quang Tiên, Linh Nha Tiên, Cầu Thủ Tiên đồng thời phóng về phía cổ quan rơi xuống. Các đệ tử Tiệt Giáo còn lại cũng vội vàng đuổi theo, trong mắt mang theo sát ý điên cuồng, yêu khí, ma khí cuồn cuộn phun trào.
Bên trên bầu trời, Nhiên Đăng mặt ngoài vẫn tỏ ra vân đạm phong khinh nhưng trong lòng lại tràn ngập kiêng kị. Quá mạnh, hai đệ tử Tiệt Giáo này thực sự là quá mạnh. Nếu như bọn hắn không chết, sau này tất sẽ trở thành nhân vật tuyệt thế vũ động hồng hoang thiên địa, thậm chí rất nhanh sẽ có thể vượt qua chính mình. Trong lòng hắn dâng lên một cỗ sát tâm khó mà khắc chế, sát ý không ngừng hiện lên trong mắt, đan xen lưu chuyển
Oành!
Oành!
Oành!
…
Mấy đạo công kích liên tiếp rơi xuống cổ quan đen nhánh, cổ quan hơi chấn động một chút. Ong! Một đạo gợn sóng khuếch tán ra, mấy trăm đệ tử Tiệt Giáo kêu gào vọt tới nhất thời bị hất bay.
Đông! Đa Bảo cùng với Vô Đương thánh mẫu ở bên dưới bỗng nhiên dùng sức, quan tài đang hạ xuống đột ngột dừng lại.
Rầm rầm! Bất thình lình một vạn mai tiền kim sắc sinh ra giữa không trung, giống như một dòng suối nhỏ kim sắc bay về phía cổ quan.
Nhiên Đăng biến sắc, đây là công đức? Một vạn mai công đức tạo thành dòng suối nhỏ kim sắc vây quanh cổ quan đen nhánh. Trên đồng Công Đức Kim Tiền bốc lên ngọn lửa màu vàng óng, tất cả công đức đều biến mất trong liệt diễm. Một viên Lạc Bảo Kim Tiền hư huyễn cực lớn xuất hiện giữa không trung, quan tài đen nhánh đang ở trong cái lỗ vuông chính giữa Lạc Bảo Kim Tiền.
Đôi cánh nhỏ của Lạc Bảo Kim Tiền hư ảo chớp động, chiếc quan tài mà Đa Bảo và Vô Đương khó có thể chống cự nhất thời bị Lạc Bảo Kim Tiền hư ảo mang theo bay lên không trung, hóa thành một ngọn lửa u lục sắc rồi tiêu tán. Tiền có thể thông thần, cũng có thể thông thần thông.
Nhiên Đăng sững sờ khẽ nhíu mày. Đây là thủ đoạn gì? Vậy mà lại có thể phá bỏ thần thông của mình?
Đa Bảo cùng Vô Đương thánh mẫu ở giữa không trung há miệng thở dốc, quay đầu nhìn về phía đông, là sư đệ tới.
Đông đảo đệ tử Tiệt Giáo cũng đều ổn định thân hình, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc, là ai xuất thủ?
Thạch Cơ kinh hỉ nói: "Là sư huynh đến!"
Búi tóc trên đầu Cô Lương lắc lư trái phái, hưng phấn nói: "Sư huynh mới là người lợi hại nhất!"
Một đạo thanh quang tách ra ngay giữa không trung, Bạch Cẩm đi ra từ trong thanh quang, nhìn quanh chiến trường, chắp tay thi lễ với Vô Đương thánh mẫu cùng Đa Bảo: "Bái kiến sư huynh sư tỷ, xin hỏi ở nơi này đã xảy ra chuyện gì?"
Đa Bảo hừ lạnh một tiếng nói: "Không biết!" Nghĩ đến mới vừa rồi được Bạch Cẩm cứu, trong lòng hắn cũng không thoải mái lắm.
Vô Đương thánh mẫu hỏi: "Kim Quang, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Trong lúc nhất thời Bạch Cẩm không hề nói gì, không ngờ đến cả các ngươi cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra, vậy mà lại đánh nhau đến chết đi sống lại cùng với người khác? Tiệt Giáo vong không phải là không có nguyên nhân!
Chúng tiên Xiển Giáo cũng tụ tập ở bên cạnh Nhiên Đăng, lạnh lùng nhìn chúng đệ tử của Tiệt Giáo.
Sau một lát, từ lời tự thuật của Kim Quang cùng với Thạch Cơ, tất cả sự tình nhân quả Bạch Cẩm đều hiểu rõ trong lòng. Hắn lập tức quay đầu bước đi, căn bản không muốn quản cái cục diện rối rắm này, làm không cẩn thận sẽ đắc tội với sư phụ còn đắc tội với cả sư bá, trong ngoài đều thất lễ, đây chẳng phải là làm khó Bạch Cẩm ta sao?
Nhưng vì đã cam đoan chính mình sẽ cân bằng giữa ba bắp đùi, Bạch Cẩm cũng chỉ có thể cứng rắn kiên trì, hay là phạt cả hai đều bị đánh một gậy?
Bạch Cẩm ngẩng đầu nhìn về phía Nhiên Đăng, chắp tay thi lễ nói: "Bái kiến sư thúc!"
Đa Bảo và Vô Đương thánh mẫu nhíu mày, sư thúc? Sư thúc ở đâu ra?
Nhiên Đăng vuốt râu cười ha hả nói: "Ngược lại là thủ đoạn của tiểu sư điệt thật lợi hại, vậy mà lại phá được thần thông của ta, không biết đó là loại thủ đoạn nào?"
Bạch Cẩm khiêm tốn nói: "Mánh khoé vặt vãnh mà thôi, để sư thúc chê cười rồi."
Nhiên Đăng cũng không tiếp tục truy vấn, hắn nghiêm túc hỏi: "Sư điệt, đệ tử quý giáo dĩ hạ phạm thượng, đánh lén sư huynh, chuyện này nên xử trí thế nào?"
Bạch Cẩm vẫy tay, nói: "Kim Quang, ngươi qua đây!"