Nam Vô Tài Công Đức Phật càng thêm tò mò, chuyện mà Địa Tạng Vương nói rốt cuộc là chuyện gì? Lại dám nói Phật Tổ như thế? Biết được nửa câu chuyện khiến hắn cảm thấy như có hàng trăm cái móng vuốt cào vào tim hắn, hắn lập tức ra vẻ đáng thương: "Bồ Tát, nể tình cảm ngày xưa, nếu có chuyện tốt xin hãy giúp ta một phen, lần này đệ tử đảm bảo mình sẽ đi theo phía sau Bồ Tát, phất cờ cổ vũ, xung phong đầu trận cho Bồ Tát ngài.”
"Cái này..." Địa Tạng Vương Bồ Tát có vẻ chần chờ.
Nam Vô Tài Công Đức Phật lập tức đứng dậy, chắp hai tay trịnh trọng vái lạy rồi nói: "Xin sư phụ giúp ta!"
Địa Tạng Vương cảm thán: "Quả thật là ta có một cơ duyên, chỉ là chuyện này trước đó ta cũng đã thương lượng hết các chi tiết với Ngân hàng rồi, còn định hoàn thành với sự trợ giúp của Ngân hàng.
Nhưng giờ thấy ngươi khổ sở cầu xin như thế, ta cũng có thể tính thêm ngươi một phần, ngươi ngồi xuống trước, ta sẽ nói rõ cho ngươi.”
Nam Vô Tài Công Đức Phật ngồi trở lại chỗ.
Địa Tạng Vương Bồ Tát đứng dậy, trong tay kết ấn, trịnh trọng mở ra trận pháp, cả tòa Địa Tạng Vương điện đều bị trận pháp bao phủ.
Nam Vô Tài Công Đức Phật hoảng hồn, Địa Tạng Vương còn phải mở ra đại trận bảo vệ điện, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cho Địa Tạng Vương Bồ Tát thận trọng như thế, trong lòng lại sôi lên sùng sục, chẳng lẽ thật sự là cơ duyên của ta?
Lời nói với Địa Tạng Vương vừa rồi cũng không tính là giả dối, Phật Giáo được xưng là tông môn của vạn Phật, tính ra cũng phải có mấy mươi ngàn vị Phật Đà, Nam Vô Tài Công Đức Phật chỉ là một vị không nổi bật trong đó, ngày thường sống cũng không quá tốt, cũng chính là có thể uy phong chốc lát khi ở chốn phàm nhân quốc độ như Tây Ngưu Hạ Châu thôi.
Địa Tạng Vương Bồ Tát ra vẻ bí ẩn: "Ngươi có biết chuyện đi Tây Thiên lấy kinh không?"
Nam Vô Tài Công Đức Phật gật đầu: "Đương nhiên là biết, Đông Thổ Đại Đường ngưỡng mộ Phật Pháp Tây Hành, xin lấy chân kinh.”
Hắn lại cười đắc ý: "Đây cũng là chuyện Đông Phương cầu xin chúng ta truyền bá kinh Phật sang phía đông, từ đó có thể thấy Phật Giáo ta vượt xa Huyền Môn.”
Địa Tạng Vương lắc đầu, thần bí nói: "Ngươi chỉ biết bề ngoài, kỳ thật chuyện Tây Hành lấy kinh chính là lượng kiếp mới.”
Nam Vô Tài Công Đức Phật đột nhiên mở to hai mắt, khiếp sợ kêu lên: "Cái gì?"
Nhắc tới lượng kiếp là hắn lại vô thức nghĩ đến trận chiến phong thần ngày xưa, đánh đến độ tiên thần khát máu, hồng hoang nghiền nát. Nay lượng kiếp lại tới, Nam Vô Tài Công Đức Phật chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, trong lòng cũng lạnh.
Địa Tạng Vương Bồ Tát tiếp tục thần bí: "Kẻ hứng lượng kiếp lần này chính là Phật Giáo, chư vị thánh nhân muốn hóa giải lượng kiếp mới thiết kế ra chuyện Tây Hành lấy kinh này, nói như vậy ngươi có hiểu được không?"
Trong đầu Nam Vô Tài Công Đức Phật dần thành hình, hắn thì thào: "Thảo nào, thảo nào biết bao tọa kỵ của Phật Đà Bồ Tát đều nhao nhao hạ giới làm yêu, chiếm núi làm vua.
Bồ Tát, bọn hắn cũng là vì lượng kiếp?"
"Ngươi rất thông minh, sự thật chính là như thế, Tây Hành lấy kinh có chín chín tám mươi mốt nạn, sau khi lượng kiếp sẽ có công đức, bọn hắn vừa đi hóa giải lượng kiếp, cũng là vì kiếm được công đức.”
Sắc mặt Nam Vô Tài Công Đức Phật trầm xuống, không nói đến việc hắn không kiếm được công đức, thế nhưng càng đáng buồn hơn là không một ai đề cập với hắn một lời, Phật Giáo là coi ta là người ngoài sao?
Địa Tạng Vương Bồ Tát mỉm cười nói: "Thật ra ta cũng nên có một phần công đức, nhưng đã bị ta từ chối rồi, ngươi có biết vì sao ta không ra lệnh tọa kỵ xuống hạ giới chiếm núi làm vua không?"
"Đệ tử không biết! Xin Bồ Tát nói rõ.”
Địa Tạng Vương thì thầm với vẻ bí ẩn: "Bởi vì ta có một việc quan trọng hơn cần làm."
Sau khi lượng kiếp qua đi, Phật Giáo chia làm Phật Giáo Tây Thiên và Phật Giáo Đông Thổ, Phật Tổ của Phật Giáo Tây Thiên là Phật Tổ Như Lai, còn Phật Tổ của Phật Giáo Đông Thổ chính là Đường Tam Tạng đang đi lấy kinh.
Bây giờ ta đang được lệnh xây dựng Đông Thổ Linh Sơn.”
Nam Vô Tài Công Đức Phật khiếp sợ kêu lên: "Cái gì? Phật Giáo sắp phân liệt?"
Địa Tạng Vương Bồ Tát mỉm cười gật đầu: "Cũng không tính là phân liệt mà chỉ xem như là chia nhánh thôi, Phật pháp được truyền sang phía đông nhất định sẽ tiến hóa thành Đông Thổ Phật Pháp, tất nhiên nó cũng không thể giống phật pháp phương Tây, không thể thống nhất quản lý.
Ngươi không nghĩ như vậy rất tốt sao? Chúng ta ở Linh Sơn ở Tây Thiên thì bao giờ mới có ngày khá lên được? Ngược lại ta đến Đông Thổ thành lập Linh Sơn, vô lượng công đức hàng lâm, cơ hội của chúng ta cũng sẽ tới.”
Vô lượng công đức? Nam Vô Tài Công Đức Phật sáng mắt, chờ mong hỏi: "Bồ Tát, rốt cuộc có bao nhiêu công đức?"
Địa Tạng Vương Bồ Tát ậm ừ: "Nhiều đến nỗi ngươi khó có thể tưởng tượng, bằng không thì lý gì mà ngân hàng cho ta vay tiền, sau khi thành công, trời giáng công đức, trả hết nợ ngân hàng, ta đoán bản thân cũng dư lại mấy tỷ Công Đức Kim Tiền.”
Nam Vô Tài Công Đức Phật trợn to hai con mắt, mấy tỷ? Nhiều công đức như vậy thì nên chi tiêu như thế nào? A Di Đà Phật, A Di Đà Phật! Cơ duyên của ta đã đến.
Nam Vô Tài Công Đức Phật vội vàng đứng dậy, trịnh trọng hành lễ, giọng nói có vẻ rất nhiệt tình: "Kính xin Bồ Tát Tát giúp ta một phen, ngày sau ta nhất định nghe theo mọi mệnh lệnh của Bồ Tát.”
Địa Tạng Vương Bồ Tát do dự một lát rồi bất đắc dĩ cảm thán: "Cũng được! Nể tình nghĩa giữa chúng ta, ta sẽ tiến cử ngươi với Đông Thổ Phật Tổ Đường Tam Tạng, cho ngươi đi Đông Phương làm Phật Tổ.”