Nam Vô Tài Công Đức Phật trở lại Linh Sơn, lập tức lặng lẽ gọi hảo hữu của mình là Đại Quang Minh Phật.
Nam Vô Tài Công Đức Phật cùng Đại Quang Minh Phật ngồi nghiêm chỉnh trong một gian mật thất.
Đại Quang Minh Phật khó hiểu nói: "Nam Vô Tài Công Đức Phật, rốt cuộc có chuyện gì lại bí mật như vậy?"
Nam Vô Tài Công Đức Phật có vẻ rất kích động: "Tạo hóa, tạo hóa lớn đây, ta mang cho ngươi một phần đại cơ duyên.”
“Hả? Không biết là cơ duyên gì?
Nam Vô Tài Công Đức Phật thần bí: "Chắc ngươi còn không biết nhỉ! Thật ra Tây Hành lấy kinh chính là lượng kiếp.”
Đại Quang Minh Phật kinh ngạc: "Ngươi cũng biết rồi sao?"
"Cũng? Chẳng lẽ ngươi đã biết từ trước?” Nam Vô Tài Công Đức Phật hết sức kinh ngạc.
Đại Quang Minh Phật mỉm cười nói: "Ta có quan hệ qua lại khá thân thiết với Cụ Lưu Tôn Cổ Phật, Cụ Lưu Tôn Cổ Phật từng nói với ta về chuyện này, cũng dặn dò ta không nên ra ngoài trong khoảng thời gian này.
Nhưng cũng không cần lo lắng đâu, sau khi Tây Hành hoàn thành thì lượng kiếp cũng kết thúc.”
Quả nhiên Địa Tạng Vương Bồ Tát nói không sai, Bồ Tát cũng không lừa gạt ta, sau khi nghe được câu khẳng định từ chỗ Đại Quang Minh Phật, Nam Vô Tài Công Đức Phật lại càng tin vào lời nói của Địa Tạng Vương Bồ Tát, chút lo lắng duy nhất còn sót lại cũng tan thành mây khói, nói dối cần phải thật giả lẫn lộn, như thế mới khó phân biệt.
Nam Vô Tài Công Đức Phật tỏ ra bí ẩn: "Ngươi chỉ biết một không biết hai, kỳ thật...”
Nam Vô Tài Công Đức Phật kể lại cho hắn nghe những gì Địa Tạng Vương Bồ Tát đã nói, trải qua một phen thêm mắm thêm muối mà lừa gạt Đại Quang Minh Phật, cuối cùng còn thầm thì: "Ta xem ngươi là bạn tốt mới để ngươi cùng kiếm chỗ công đức này, ngươi chỉ cần nói một câu là có làm hay không thôi? Kiếm được lại không mất gì, mấy chục năm nữa, ngươi sẽ là đại gia của Phật Giáo.”
Đại Quang Minh Phật lung lay lắm rồi, nhưng vẫn có chút hoài nghi, hắn hỏi một câu: "Thật sự muốn xây dựng thêm Đông Thổ Linh Sơn à?"
"Đương nhiên là thật, Địa Tạng Vương Bồ Tát lại lừa gạt chúng ta chắc? Nếu ngươi không muốn thì để ta đi tìm người khác!
Đại Quang Minh Phật vội vàng kêu lên: "Đừng! Ta muốn, ta muốn!"
Rồi cười làm lành: "Sư huynh, ta thương lượng với ngươi chuyện này nhé, nếu ta tìm thêm người thì có thể chia cho ta thêm ít hay không? Những thứ khác không nói, chứ bằng hữu thì ta vẫn có vài kẻ đấy.”
Nam Vô Tài Công Đức Phật ý niệm vừa động, thêm một người cũng tốt, hắn cười ha hả nói: "Cũng tốt, nếu sư đệ tìm thêm được ai thì có thể lấy được một nửa từ số của bọn hắn.”
Đại Quang Minh Phật mừng rỡ ra mặt: "Đa tạ sư huynh!” Vội vàng dùng Tam Giới Thương Thành chuyển khoản.
Linh Sơn vẫn yên bình như bao ngày, mỗi ngày vang vọng tiếng Phạm âm, Phật quang chiếu rọi.
Ngay cả Phật Tổ Như Lai cũng không ngờ, dưới bề ngoài yên bình này lại một dòng nước ngầm đang ấp ủ, Phật Đà Bồ Tát lui tới cũng thân thiết hơn nhiều.
Trong Địa Phủ, mỗi ngày Địa Tạng Vương Bồ Tát đều thu được một lượng lớn tiền tài thì cười híp cả mắt, hắn lại càng bội phục Bạch Cẩm chỉ kém nước quỳ phục xuống lạy, Câu Trần Đại Đế quá lợi hại, không hổ là người giàu số một tam giới!
...
Thầy trò Đường Tam Tạng đã thuận lợi đi qua Hắc Phong Sơn, Tôn Ngộ Không đã trải qua năm trăm năm sao chép kinh cũng đã trầm ổn hơn rất nhiều, lần này hắn không lấy ra cà sa khoe khoang, nhưng Đường Tam Tạng lại không cẩn thận khiến hành lý đổ ra đất, cà sa rơi ra ngoài, thứ đó quá chói mắt nên chuyện phải xảy ra vẫn xảy ra.
Hắc Hùng Tinh trộm áo cà sa, nhưng lần này Quan Thế Âm không đợi Tôn Ngộ Không cầu cứu đã chủ động ra tay, hàng phục Hắc Hùng Tinh, kiếp nạn này đã xong, từ đầu đến cuối, Bạch Cẩm đều không ra tay.
Thứ nhất, Hắc Hùng Tinh sống gần thiền viện Quan Âm, đã sớm được Phật pháp hun đúc, kết nhân quả với thiền viện Quan Âm.
Thứ hai là, hiện tại Thiên Đình nhân tài đông đúc, Dương Giao, Dương Tiễn, Na Tra, Ngao Bính đều là chiến thần đời mới danh chấn tam giới, một con Hắc Hùng Tinh thật sự không thể lọt vào mắt Bạch Cẩm, hắn cũng bỏ qua cho kiếp nạn này, không kích động dây thần kinh yếu ớt của Phật Giáo nữa.
...
Trong Thiên Đình, Bạch Cẩm đang câu cá bên Thiên Hà, Thạch Cơ từ xa chậm rãi đi tới.
Thạch Cơ đi tới phía sau Bạch Cẩm, nói: "Sư huynh, vừa rồi Thân Công Báo tới báo tin, có Phật Đà bên Phật Giáo mời hắn góp vốn tham gia kế hoạch xây dựng Phật Giáo Đông Thổ gì đấy.”
Bạch Cẩm cười ha ha: "Thoạt nhìn Thân Công Báo quen biết rộng với bên Phật Giáo nhỉ! Chuyện bí mật như vậy mà hắn cũng biết.”
"Rất nhiều Phật Đà của Phật Giáo đều là đạo hữu của Tiệt Giáo ngày xưa, cũng đều là bạn tốt của hắn, cho nên hắn dung nhập vào trong đó cũng không khó.”
"Hắn thật xứng với cái danh Ngoại Giao Thần. Hắn làm như thế nào?"
"Để có được sự tín nhiệm của bọn hắn, Thân Công Báo cũng đầu tư một khoản tiền vào.”
"Ngươi đi trả lại cho Thân Công Báo.”
"Tại sao?"
Bạch Cẩm mỉm cười nói: "Bởi vì đây vốn là một trò lừa bịp, một trò lừa đảo về tiền tệ từ không hóa có.”
Thạch Cơ kinh ngạc: "Lừa đảo? Nghe Thân Công Báo nói đã có mấy ngàn Phật Đà Bồ Tát La Hán Kim Cương bỏ tiền ra rồi, sao có thể lừa được nhiều Phật Đà Bồ Tát như vậy? Chẳng lẽ bọn hắn ngu xuẩn như vậy sao?"
"Bởi vì nghèo! Cái nghèo khiến bọn hắn khát vọng có được đại cơ duyên, hơn nữa, dù là tiên thần hay là Phật đều có tâm lý theo đàn, một người đầu tư tiền thì bọn hắn còn thấy thấp thỏm, hai người đầu tư tiền có thể sẽ bất an, nhưng hàng ngàn người đầu tư tiền thì bọn hắn sẽ cảm thấy lo lắng, sợ bị thụt hậu, người biết lời nói dối này càng nhiều thì lời nói dối này càng chân thật, cho đến khi tất cả Phật Đà Bồ Tát cũng tin tưởng không nghi ngờ.”