Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 927 - Chương 927: Đâu Dễ Như Vậy

Chương 927: Đâu dễ như vậy

Thạch Cơ nóng nảy nói: "Sư huynh, ngài đừng cười nữa, vẫn nên vứt Cẩm Lan Cà Sa đi thì hơn! Nó liên quan đến nhân quả lượng kiếp, vô cùng đáng sợ!"

Bạch Cẩm an ủi: "Yên tâm đi! Cẩm Lan Cà Sa không phải là đồ ta cưỡng đoạt, mà là Đường Tam Tạng bán cho ngân hàng Tam Giới. Giao dịch công bằng, tiền trao cháo múc, mua bán sòng phẳng, sẽ không nảy sinh nhân quả."

Nét mặt Thạch Cơ chợt cứng đờ, thốt lên đầy khó tin: "Sao Đường Tam Tạng lại bán Cẩm Lan Cà Sa?"

"Ha ha, vay mượn nợ tiền!"

Khóe miệng Thạch Cơ giật liên hồi. Tây Hành thỉnh kinh mới bắt đầu bao lâu mà Đường Tam Tạng đã bán Cẩm Lan Cà Sa. Sau đó nàng cũng nhẹ nhõm, nếu là đồ Đường Tam Tạng bán thì không có vấn đề gì.

Đột nhiên Thạch Cơ trừng mắt, hừ lạnh: "Phật Giáo được lắm, dám nói xấu sư huynh. Sư huynh, ta sẽ sắp xếp người công bố sự thật, nhất định phải khiến Phật Giáo đẹp mặt."

"Ngươi có tin là Phật Giáo đã lan truyền tin đồn bịa đặt của bọn hắn, sau đó sứ giả của Phật Giáo mới đến Thiên Đình kháng nghị để chứng thực tin đồn."

"Nhưng vẫn chưa điều tra rõ mà!"

"Chúng sinh tam giới không quan tâm nhiều như vậy. Dưới cái nhìn của bọn hắn, Phật Giáo dám dâng tấu chất vấn Thiên Đình tức là bọn hắn có lý."

Thạch Cơ tức giận mắng: "Đáng ghét!"

Bạch Cẩm vươn vai, mỉm cười nói: "Vị đại sư huynh kia của chúng ta thông minh lắm! Cùng một thủ đoạn khó có thể đối phó với hắn hai lần, hơn nữa hắn học hỏi và áp dụng rất nhanh, bây giờ còn lợi dụng dư luận để đối phó ta."

"Sư huynh, ngài đừng khen đối thủ nữa. Phật Giáo làm như vậy thì danh tiếng của ngài sẽ bị hủy hoại hết."

"Không sợ, chẳng phải là kháng nghị sao? Chúng ta cũng có thể.

Thạch Cơ, ngươi truyền lệnh đến Thân Công Báo, lệnh cho hắn lĩnh pháp chỉ đi chất vấn Phật Giáo, yêu cầu Phật Giáo bồi thường phí tổn thất tinh thần và phí tổn thất danh dự."

"Sư huynh, như vậy có tác dụng không? Chắc chắn bọn hắn sẽ không thừa nhận."

"Sư muội, hiện tại thời thế đã thay đổi rồi, tung tin đồn nhảm bằng phương thức truyền miệng đã lạc hậu, lần này vi huynh sẽ cho ngươi thấy cái gì gọi là nổi tiếng tam giới trong nháy mắt."

Thấy Bạch Cẩm điềm tĩnh như thế, Thạch Cơ cũng nhẹ nhõm trong lòng. Sư huynh luôn mang lại cảm giác yên tâm cho người khác. Nàng hỏi tiếp: "Sư huynh, phí tổn thất tinh thần là gì? Phí tổn thất danh dự là gì?"

"Câu Trần Đại Đế Bạch Cẩm ta một đời anh minh nổi tiếng khắp hồng hoang. Bọn hắn trắng trợn sỉ nhục thanh danh của ta, nói ta cướp đoạt pháp bảo, bắt nạt kẻ yếu.

Há chẳng phải là bôi nhọ ta sao? Sư muội, ngươi nói xem có cần bồi thường không?"

Thạch Cơ gật đầu: "Cần phải bồi thường!"

"Bọn hắn đặt điều vu oan khiến tâm linh ta bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, sợ là còn ảnh hưởng tới việc tu hành sau này, có phải là cần bồi thường không?"

"Đương nhiên cần phải bồi thường! Ta đi sắp xếp ngay!" Thạch Cơ xoay người bay ra ngoài.

Bạch Cẩm quay đầu nhìn về phương Tây, khẽ nở nụ cười: "Sư huynh, chẳng phải ngươi muốn làm lớn chuyện sao? Ta cho ngươi toại nguyện, hy vọng ngươi đừng khóc!"

...

Trong Ngoại Giao Thần Điện, Thạch Cơ và Thân Công Báo đang ngồi ngay ngắn trong đại điện.

Thân Công Báo cung kính hỏi: "Sư tỷ đến đây có chuyện gì căn dặn?"

"Phật Giáo phái thị giả tới, bôi nhọ một đời anh minh của Câu Trần Đại Đế. Đại Đế nổi giận, lệnh cho ngươi đi sứ Phật Giáo chất vấn Như Lai Phật Tổ, yêu cầu Phật Giáo cúi đầu nhận lỗi với Đại Đế, đồng thời bồi thường phí tổn thất tinh thần và phí tổn thất danh dự cho Đại Đế."

Thân Công Báo hỏi với vẻ khó hiểu: "Sư tỷ, phí tổn thất tinh thần là gì? Phí tổn thất danh dự là gì?"

"Đế Quân anh minh nổi tiếng khắp hồng hoang, chúng sinh kính ngưỡng. Phật Giáo bôi nhọ Đế Quân, ảnh hưởng tới hình tượng anh minh thần võ của Đế Quân, đương nhiên phải trả phí bồi thường. Đây là phí tổn thất danh dự.

Phật Giáo vu oan khiến Đế Quân cực kỳ buồn bã, đạo tâm thuần khiết đã có vết nứt. Đương nhiên Phật Giáo cũng phải trả phí bồi thường."

Khóe miệng Thân Công Báo giần giật, rõ ràng tác phong đòi tiền này là phong cách của Đế Quân, khỏi cần nghĩ cũng biết hai tội danh này chắc chắn là do Đế Quân nghĩ ra. Nhưng nghe có vẻ rất có đạo lý."

"Sư tỷ, yêu cầu bọn hắn bồi thường bao nhiêu?"

"Mỗi tội danh một nghìn vạn Công Đức Kim Tiền, tổng cộng hai nghìn vạn Công Đức Kim Tiền."

Nhiều tiền như vậy sao? Thân Công Báo bỗng trợn trừng mắt, sau đó ngập ngừng hỏi: "Sư tỷ, nếu Phật Giáo không bồi thường thì sao?"

Nghĩ cũng biết Phật Giáo chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn bồi thường. Lẽ nào phải điều động đại binh áp sát?

Ánh mắt Thạch Cơ trở nên lạnh lẽo, nàng lạnh lùng cất lời: "Sư huynh của ta là người bọn hắn có thể bêu xấu sao? Nếu bọn hắn không chịu bồi thường, vậy thì tập hợp thiên binh thiên tướng khai chiến với phương Tây."

Thân Công Báo lau mồ hôi lạnh, bà cô này thật hung dữ! Hắn vội vàng lên tiếng: "Sư tỷ yên tâm, Phật Giáo nhất định sẽ vui vẻ bồi thường."

"Chuyện này xin nhờ sư đệ." Thạch Cơ đứng dậy đi ra ngoài.

Thân Công Báo cũng đứng dậy tiễn nàng ra ngoài.

Sau khi Thạch Cơ rời đi, Thân Công Báo trở lại đại điện, không ngừng đi qua đi lại trầm tư. Hắn bất đắc dĩ cười khổ: "Đế Quân đúng là làm khó người ta, muốn Phật Giáo bồi thường đâu dễ như vậy?"

Thân Công Báo cũng ra khỏi thần điện, gặp chuyện gì không thể quyết định thì đi tìm lão đại. Vì sự an toàn của bản thân, vẫn nên đi xin chỉ thị của Ngọc Hoàng Đại Đế thì hơn, tốt nhất là có thể dẫn theo sứ đoàn đi cùng, lấy thanh thế rầm rộ tạo uy.

Bình Luận (0)
Comment