Vương Xuyên bỗng trợn to mắt, hoảng sợ nói: "Nguyên Soái, bịa đặt về Thánh Nhân sẽ bị trời phạt đấy."
"Bịa đặt chỗ nào? Đúng là Thánh Nhân thích thịt kim thiền mà. Đợi đến khi chúng sinh tam giới dời sự chú ý sang Đường Tam Tạng, chúng ta lại tẩy trắng cho Đại Đế, thế là xong."
Vương Xuyên nhăn mặt: "Nguyên Soái, nếu Thánh Nhân trừng phạt."
"Hừ hừ, hèn chi ngươi vẫn chỉ là một Phó tướng. Ngươi phải biết chúng ta đang làm việc cho ai, chúng ta đang giúp đỡ Câu Trần Đại Đế. Với quan hệ rộng rãi của Đại Đế, đừng nói là trừng phạt, có khi còn được ban thưởng nữa là. Mau đi làm đi!"
Vương Xuyên cung kính đáp: "Vâng!"
Thiên Bồng Nguyên Soái xoay người đi ra ngoài, ánh mắt lộ rõ vẻ thấp thỏm và kích động. Sư bá dẫn dắt Thúy Lan nhập đạo, tức là sau này chúng ta còn rất nhiều khả năng. Có ước mơ về tương lai, cũng có chút sợ hãi đối với tình kiếp. Sao người thuần khiết như mình lại lịch tình kiếp chứ!
Thiên Bồng Nguyên Soái lại lề mề một lúc mới quay về Phù Đồ Sơn, buổi giảng kinh trên núi đã kết thúc.
Đường Tam Tạng cung kính đứng im, Tôn Ngộ Không ngửa mặt nằm trên một tảng đá, dùng Kim Cô Bổng lấy ráy tai.
Trư Bát Giới rón rén đi đến bên cạnh Tôn Ngộ Không, ngồi lên tảng đá rồi nhỏ giọng hỏi: "Sư huynh, sư phụ có tìm ta không?"
Tôn Ngộ Không xua tay đáp: "Không hề, không hề. Tiểu hòa thượng nghe kinh mê mẩn lắm."
Đường Tam Tạng cung kính thi lễ, cảm kích nói: "Đa tạ thiền sư truyền pháp."
Ô Sào Thiền Sư nghiêm nghị nói: "Bần tăng tặng các ngươi một lời khuyên cuối cùng. Tây Hành nhiều hiểm trở, nhưng bất kể yêu ma quỷ quái hay là thiên địa hiểm quan đều không nhằm nhò gì. Nhớ phải cảnh giác với ngân hàng Thiên Đình, tuyệt đối không được vay tiền."
Đường Tam Tạng thắc mắc: "Vì sao lại không được vay tiền? Xin thiền sư giải thích nghi vấn."
Ô Sào Thiền Sư ngẩng đầu nhìn trời, cất lời cảm thán: "Vay tiền sướng nhất thời, trả tiền hối hận không thôi!
Trước kia lúc ngân hàng Tam Giới mới được thành lập, cũng có vài đệ tử Phật Giáo vay tiền. Sau đó, bởi vì âm mưu của ngân hàng Tam Giới mà một số đệ tử Phật Giáo nợ một khoản lớn, thân bằng ly tán, gia đình tan vỡ, chỉ có thể đi xa tha hương."
Đường Tam Tạng hỏi bằng giọng điệu khó tin: "Sao lại thế? Ta thấy tiên thần của ngân hàng Tam Giới đều rất tốt. Bọn hắn hòa nhã thân thiện, sao có thể là hạng ác nhân kia?"
"Hừ, chỉ hòa nhã thân thiện lúc ngươi vay tiền thôi, lúc giục trả nợ thì bọn hắn mặt lạnh như tiền. Trong tam giới có lời đồn ‘vay tiền phá nhà, ngân hàng diệt môn’.
Nhớ là tuyệt đối không được kết giao với ngân hàng Tam Giới, tuyệt đối không được vay tiền, nếu không ngươi không đến được Linh Sơn đâu."
Đường Tam Tạng nghiêm túc hẳn lên, cung kính thi lễ: "Tiểu tăng ghi nhớ lời dạy của thiền sư."
Ô Sào Thiền Sư hóa thành một đạo thần quang bay lên trời, ngay cả tổ chim trên vách núi cũng biến mất.
Trư Bát Giới vội vàng đi đến đỡ Đường Tam Tạng dậy, quan tâm hỏi han: "Sư phụ, người vẫn ổn chứ?"
Đường Tam Tạng xua tay, mỉm cười nói: "Được thiền sư truyền kinh tất nhiên là rất tốt."
Tôn Ngộ Không nhảy từ trên tảng đá xuống, thúc giục: "Không sao thì lên đường thôi! Lão Tôn ta chờ sốt ruột lắm rồi."
Đường Tam Tạng nhìn Tôn Ngộ Không liên tục thúc giục, rồi lại nhìn Trư Bát Giới ân cần quan tâm, lòng bừng tỉnh ngộ. So ra thì Bát Giới vẫn đối xử với mình tốt hơn! Sau này Bát Giới chính là đồ đệ yêu thích của bần tăng.
Trư Bát Giới vừa đỡ Đường Tam Tạng vừa tức giận nói: "Sư phụ, lão thiền sư kia dám đe dọa người, lần sau lão Trư ta gặp hắn nhất định sẽ cho hắn biết vì sao hoa lại đỏ."
Đường Tam Tạng sửng sốt, không thể hiểu nổi: "Ô Sào Thiền Sư truyền đại pháp cho ta, đâu có đe dọa ta?"
Trư Bát Giới tỏ vẻ kinh ngạc: "Sư phụ, người không nghe thấy sao? Hắn nói nếu người tiếp tục vay tiền thì sẽ khiến người không thể đến được Tây Thiên, đây không phải đe dọa sao?"
Đường Tam Tạng ngẫm nghĩ chốc lát. Trước đó thiền sư kia từng nói như vậy, hình như nguyên văn là: "Tuyệt đối không được kết giao với ngân hàng Tam Giới, tuyệt đối không được vay tiền, nếu không ngươi sẽ không đến được Linh Sơn đâu."
Lúc trước hắn không cảm thấy có gì bất thường, bây giờ được Trư Bát Giới nhắc nhở mới thấy hình như có ý đe dọa thật. Càng nghĩ càng cảm thấy lúc thiền sư nói câu này, vẻ mặt hắn là lạ, có hơi u ám.
Tôn Ngộ Không ở bên cạnh quan sát Trư Bát Giới. Ồ, con heo này định làm gì? Lẽ nào hắn cũng muốn đối địch với Phật Giáo?
Đường Tam Tạng biện bạch: "Bát Giới, chắc là ngươi nghĩ nhiều rồi. Có lẽ thiền sư chỉ muốn nhắc nhở chúng ta mà thôi."
Trư Bát Giới bĩu môi lẩm bẩm: "Sư phụ, ngài quá lương thiện, không hiểu thế gian hiểm ác! Khi còn ở Thiên Đình, ta giao thiệp với không ít Phật Đà, trong đám Phật Đà cũng có Phật xấu!"
"A Di Đà Phật! Phật Đà có lòng tốt nhắc nhở, sao ngươi lại suy đoán một cách ác ý? Mau lên đường thôi!"
"Được được, sư phụ nói gì cũng đúng, lão Trư ta sẽ bảo vệ ngươi."
Trư Bát Giới đi đến bên cạnh gánh hành lý, đoàn người đi xuống núi.
Đường Tam Tạng càng đi càng cảm thấy cảnh vật xung quanh hơi âm u, câu nói trước đó của Trư Bát Giới lại nhảy ra trong đầu. Hơn nữa, theo tin tức mà Đường Vương báo lại, Phật Giáo đã biết Cẩm Lan Cà Sa rơi vào tay Câu Trần Đại Đế. Hắn bất giác cảm thấy không yên lòng, không kìm được suy nghĩ miên man. Chẳng có lẽ thiền sư này là người Phật Tổ vĩ đại phái tới cảnh cáo mình?
Từng suy nghĩ lướt qua trong đầu Đường Tam Tạng, trong lúc nhất thời hắn không chú ý, chân vấp phải một hòn đá nhỏ.
"Á!" Hắn hoảng sợ hét to, tay vung vẩy, ngã nhào về phía trước.
"Sư phụ cẩn thận!" Trư Bát Giới vội vàng lao đến đỡ Đường Tam Tạng.
Đường Tam Tạng vẫn chưa hoàn hồn, há hốc miệng thở hổn hển: "Bát Giới, may mà có ngươi!"