Khu bình luận lại diễn ra một cuộc chiến cãi cọ.
Trên đường Tây Du, nhóm Đường Tam Tạng đã dừng xe ngựa, ngồi dưới một gốc cây đại thụ ven đường xem phát sóng trực tiếp.
Tôn Ngộ Không vò đầu gãi tai, có phần kinh ngạc. Ngọc Hoàng Đại Đế này thật sự là tên Ngọc Hoàng Đại Đế mà lão Tôn ta biết ư? Sao lão Tôn trông thấy pháp chỉ của hắn lại kinh hồn bạt vía, cảm thấy thần bí khó lường?
Tôn Ngộ Không quay sang nhìn Trư Bát Giới rồi hỏi: "Đồ ngốc, trước kia ngươi làm Thiên Bồng Nguyên Soái trên Thiên Đình. Lão Tôn ta hỏi ngươi, thực lực của Ngọc Hoàng Đại Đế thế nào?"
"Rất mạnh, khẳng định là lão Trư ta không đánh lại."
"So với Câu Trần Đại Đế thì sao?"
"Tất nhiên là không bằng."
Hầu ca hỏi Ngọc Hoàng Đại Đế chứ không phải Hạo Thiên Thượng Đế. Tất nhiên là Hạo Thiên Thượng Đế hơn xa Câu Trần Đại Đế, nhưng thực lực của Ngọc Hoàng Đại Đế cũng chỉ như vậy, tuy mạnh hơn lão Trư ta, song tối đa cũng chỉ là Đại La cảnh. Trư Bát Giới tỏ vẻ hiểu biết.
Tôn Ngộ Không lập tức yên tâm, quả nhiên Câu Trần Đại Đế là người lợi hại nhất tam giới, Phật Giáo và Thiên Đình chỉ là tép riu.
Đường Tam Tạng ở bên cạnh thở dài bi thương, giọng nói tràn đầy bất an: "A Di Đà Phật! Ngộ Không à, nếu tiên phật đại chiến do bần tăng gây ra thì phải làm thế nào mới ổn?"
Tôn Ngộ Không cười khặc khặc quái dị: "Chúng ta không cần đi lấy kinh nữa, Thiên Đình trực tiếp san bằng Phật Giáo rồi."
Đường Tam Tạng lập tức nghiêm mặt nói: "Ngộ Không nói sai rồi! Nếu tiên phật đại chiến, e là Thiên Đình sẽ sụp đổ, tiên thần đổ máu, quả thực không phải phúc của chúng sinh!"
Tôn Ngộ Không liếc nhìn đối phương, nở nụ cười quái dị: "Tiểu hòa thượng, ngươi nói sai rồi. Đánh tan Phật Giáo, giết hết Phật tử là chuyện may mắn của chúng sinh!"
Đường Tam Tạng lắc đầu: "Ngộ Không, ngươi không biết Phật pháp của Phật Tổ cao thâm nhường nào."
"Tiểu hòa thượng, ngươi không biết Câu Trần Đại Đế thần uy như ngục."
"Phật Tổ là trị thế chi tôn, Phật pháp vô biên."
"Khặc khặc! Câu Trần Đại Đế thống ngự vạn linh, thần thông quảng đại, là đệ nhất tiên trong tam giới."
"Phật Tổ lợi hại!"
"Câu Trần Đại Đế lợi hại!"
"Phật Tổ lợi hại!"
"Câu Trần Đại Đế lợi hại!"
"Hầu tử, e là ngươi không biết niệm châu chi pháp."
"Lão lừa trọc, e là ngươi không biết thế nào là Kim Cô đại đạo."
Hai người trợn mắt trừng nhau, điện quang hỏa thạch nổ đôm đốp trên không trung.
Trư Bát Giới ở bên cạnh rụt cổ lại, ngoài mặt thì tỏ ra sợ hãi, nhưng trong mắt lại ẩn giấu vẻ hưng phấn mơ hồ. Đánh nhau đi, đánh nhau đi!
Hai người cùng quay đầu nhìn Trư Bát Giới.
Đường Tam Tạng khẽ mỉm cười hỏi: "Đồ nhi ngoan, ngươi nói xem trong tam giới, có phải Phật Tổ có Phật pháp vô biên không?"
"Khặc khặc! Sư đệ, ngươi nói xem có phải Câu Trần thần thông quảng đại không?"
Trư Bát Giới ngây người, sao lại lan sang lão Trư ta rồi hả? Hắn vội vàng trả lời: "Sư phụ, sư huynh, lão Trư ta cảm thấy Như Lai Phật Tổ và Câu Trần Đại Đế đều là thần phật vĩ đại nhất trong tam giới. Muốn chỉ ra ai lợi hại, thứ cho đệ tử kiến thức nông cạn, thật sự là không nhìn ra. Trong lòng đệ tử, cả hai đều là cường giả vô địch trong tam giới.
Sư phụ, sư huynh, xem phát sóng trực tiếp đi! Cứ xem phát sóng trực tiếp trước đã. Trong phát sóng trực tiếp sẽ công bố trong hai người, ai là người lợi hại hơn."
"Hừ!" Đường Tam Tạng và Tôn Ngộ Không nhìn nhau, sau đó cùng nhìn vào màn hình phát sóng trực tiếp.
Bạch Long Mã ở bên cạnh phì mũi coi thường. Hừ, cái đồ nịnh nọt bất tài.
...
Bên ngoài Linh Sơn, A Y Nạp Phạt nhíu mày, nghiêm nghị quát: "Thần Quân, ngài nhầm rồi phải không? Rõ ràng là Phật Giáo ta bị cướp đoạt phật bảo, tại sao lại bắt Phật Giáo ta bồi thường tiền? Lẽ nào ngươi cho rằng Phật Giáo ta dễ bắt nạt?"
Thân Công Báo cười ha hả: "Ngươi nói sai rồi. Cẩm Lan Cà Sa là đồ bán cho ngân hàng Tam Giới, giao dịch công bằng sao có thể dùng hai chữ 'cướp đoạt'?"
A Y Nạp Phạt cười gằn: "Là do ngân hàng Tam Giới lừa bịp trước."
"Là Đường Tam Tạng vay tiền trước."
"Câu Trần Đại Đế giả dối, lừa gạt người lương thiện. Thiên Đình muốn bao che cho Câu Trần Đại Đế sao?"
"Phật Giáo nói xằng nói bậy, bịa đặt sai sự thật, tố cáo điêu ngoa, gây tổn hại tới danh dự của Câu Trần Đại Đế. Chẳng lẽ không nên trừng phạt?"
"Ban đầu là Thiên Đình ngươi bịa đặt về Quan Thế Âm Bồ Tát trước."
"Chứng cớ đâu? Không có chứng cứ mà lại nói hươu nói vượn, ta lại trừng trị ngươi tội phỉ báng."
"Ngươi!" A Y Nạp Phạt tức đến độ mặt mo đỏ bừng. Thần linh Thiên Đình thật vô liêm sỉ! Đây là sự thật tiên thần Thiên Đình và Phật Đà Phật Giáo đã ngầm thừa nhận, còn đòi chứng cứ gì nữa?"
"A Di Đà Phật!" Một vị Phật Đà đi ra, cất giọng uy nghiêm nói: "Ngoại Giao Thần, thế nhân đều biết Câu Trần Đại Đế cưỡng đoạt áo cà sa, các ngươi rút lui đi! Phật Giáo không phải là nơi các ngươi có thể càn rỡ."
Thân Công Báo bỗng quát bằng giọng điệu vừa nghiêm túc vừa mỉa mai: "Lời tiểu nhân bịa đặt mà các ngươi cũng tin là thật à?"
Phật Đà bước một bước, rầm... thiên địa rung chuyển, uy áp cuồn cuộn tuôn ra, khiến không gian xung quanh chấn động.
Sứ thần Thiên Đình lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, tinh di đấu chuyển, thiên địa xung quanh trở nên hư ảo. Từng đạo Phật quang đâm thủng thương khung. Một vị cự phật cao vạn trượng giống như chúa tể của thiên địa, đứng sừng sững giữa thiên địa, sau lưng là quần tinh lấp lánh.
Cự phật chí cao vô thượng trợn mắt nhìn sứ thần Thiên Đình. Chúng tiên thần Thiên Đình tức khắc cảm thấy mình chẳng khác gì tội nhân tội ác tày trời, không thể tha thứ. Ai nấy đều sợ hãi.
"Các ngươi có tội!" Thiên âm hùng hậu văng vẳng trong thiên địa.