Trong Điểu Sào trên Thiên Đình, ba người Bạch Cẩm, Thạch Cơ và Cô Lương ngồi trong hoa viên.
Cô Lương hơi ngạc nhiên: "Sư huynh, đám Triệu Công Minh đã uy áp Linh Sơn, vậy mà Phật Giáo cũng có thể nhẫn nhịn? Lỡ như khơi mào đại chiến tam giới thì phải làm sao?"
Bạch Cẩm bình tĩnh cất lời: "Không phải Như Lai sợ Triệu Công Minh, mà là sợ Hạo Thiên sư thúc của chúng ta. Các ngươi lo lắng sẽ chọc giận Phật Giáo, sao Phật Giáo lại không lo lắng sẽ chọc giận Hạo Thiên sư thúc."
"Ồ, sư thúc cũng ra tay sao?"
"Ta cảm nhận được một đạo ý chí mênh mông như thiên địa bao phủ Linh Sơn. Chắc chắn là sư thúc!"
Cô Lương trợn tròn mắt nhìn kênh phát sóng trực tiếp, đồng thời lẩm bẩm: "Sao ta không cảm thấy gì hết?"
Thạch Cơ ở bên cạnh lên tiếng: "Bởi vì tu vi của ngươi quá thấp. Thường ngày ngươi không cố gắng tu hành, cứ lười biếng mãi, bây giờ đã biết mình nhỏ bé chưa?"
"Sư tỷ, ngươi có cảm nhận được không?"
Thạch Cơ khựng lại, lạnh nhạt nói: "Không."
Cô Lương lập tức bĩu môi tỏ ý bất mãn: "Vậy chẳng phải là chúng ta giống nhau sao? Thế mà ngươi còn dạy dỗ ta."
Thạch Cơ nhìn Bạch Cẩm, nhíu mày nói: "Sư huynh, ngươi có nắm chắc thắng lợi không?
Hiện tại Thiên Đình và Phật Giáo rơi vào cục diện bế tắc, bất kể bên nào cũng không có đường lui, nếu không danh tiếng sẽ mất sạch."
"Hẳn là có."
Hẳn là? Thạch Cơ lẩm bẩm: "Sao ta lại có dự cảm không lành nhỉ?"
...
Trong Linh Sơn, Nhiên Đăng Phật Tổ bình tĩnh cất lời: "Nếu Ngoại Giao Thần khăng khăng khẳng định Cẩm Lan Cà Sa chỉ đáng giá hai ngàn Công Đức Kim Tiền, vậy thì bán lại cho Phật Giáo với giá hai ngàn Công Đức Kim Tiền được không?"
Thân Công Báo khẽ nhíu mày, tên Nhiên Đăng này khó đối phó đây! Hắn mạnh hơn đám Bồ Tát La Hán kia nhiều, bây giờ còn phản đòn lại mình. Thân Công Báo bình tĩnh nói: "Áo cà sa không phải ngươi muốn mua là mua được.
Câu Trần Đại Đế có thân phận gì, đồ đã đến tay thì cho dù vứt đi cũng không bán, kẻo kẻ có lòng riêng lại rêu rao Câu Trần Đại Đế sống dựa vào bán đồ. Ngươi nói xem có đúng không?"
Giọng nói vang dội của Nhiên Đăng Phật Tổ vang lên: "Ngoại Giao Thần, hiện tại chúng sinh tam giới đều đang quan tâm đến chuyện này đấy, đúng sai thế nào, ta nghĩ bản thân ngươi cũng có chừng mực, nếu ngươi vẫn không chịu bán Cẩm Lan Cà Sa sa thì bây giờ lui đi! Ta tha cho ngươi vô tội, việc này xem như đã qua! Thiên Đình cũng đừng tiếp tục truy cứu chuyện này nữa!”
Thân Công Báo cười lạnh, nói: "Nhiên Đăng Phật Tổ, ta kính trọng ngươi là đại năng từ thời thượng cổ, là Phật Tổ thời viễn cổ nên mới nói chuyện với ngươi.
Nhưng nếu ngươi cho rằng ta sợ ngươi thì sai rồi, bổn tọa phụng pháp chỉ của bệ hạ đến đây không phải để nói chuyện phiếm với ngươi, ngươi nói một câu như vậy đã bảo ta bỏ qua, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn hay là Câu Trần Đại Đế?"
"Ngươi muốn như thế nào?" Vị Phật khổng lồ tỏa ra ánh sáng vàng kim nhìn con kiến trước mặt, nếu không vì e ngại lực lượng phía sau hắn thì ta chỉ dùng một ngón tay cũng có thể giết ngươi rồi.
Thân Công Báo đưa tay chỉ lên phía trước, trong mắt lóe lên một đạo điện quang, cao giọng quát: "Ta muốn chư Phật cúi đầu, ta muốn chúng sinh nhận sai, ta muốn những nhơ nhớp ẩn trong bóng tối nơi Linh Sơn đều lộ ra dưới ánh mặt trời, ta muốn danh tiếng của Câu Trần Đại Đế vang vọng hồng hoang."
Nhiên Đăng Phật Tổ giận dữ quát: "Lớn mật!" Giọng nói của hắn vang khắp thiên địa, giống như âm thanh của trời đất, khí thế uy nghiêm nghiền ép Thân Công Báo.
Oong! Dải sáng ngũ sắc phía sau Thân Công Báo phóng lên trời, luồng khí thế của Nhiên Đăng tới gần Thân Công Báo liền tiêu tán thành mây khói.
Chúng sinh đang ngồi trước Tam Giới Thương Thành xem trực tiếp thì không may mắn như Thân Công Báo. Chúng sinh vô lượng dưới Chuẩn Thánh đều run lên bởi tiếng thét của Nhiên Đăng, trong đầu bọn hắn vô thức hiện lên những chuyện sai lầm ngày xưa đã làm, tất cả đều sinh ra ý nghĩ là bản thân ta có tội.
Thân Công Báo đứng thẳng lưng giữa bầu trời, hai tay chắp ra sau lưng hiên ngang lẫm liệt, mặt mày sắc bén: "Dám truyền pháp chỉ đến Thiên Đình hỏi tội Câu Trần Đại Đế, Phật Giáo các ngươi uy phong thật đấy, thế nào? Bây giờ ta bắt các ngươi nhận sai thì lại nói là ta ta gan làm càn!
Ha ha, đám người ngoại lai như các ngươi đặt uy nghiêm của Thiên Đình ở đâu? Các ngươi coi Thiên Đế ra gì không?”
Nhiên Đăng Cổ Phật cũng hết sức tức giận: "Thân Công Báo, chỉ trả hai ngàn Công Đức Kim Tiền đã đòi mua một món pháp bảo Hậu Thiên chí cường, vậy mà còn chưa phải lừa đảo sao?"
"Ngươi nói nó là pháp bảo Hậu Thiên chí cường thì nó vậy chắc! Ta thấy nó chỉ là một miếng vải rách.”
"Nếu ngươi nói là giẻ rách thì có dám đưa nó đi giám định không? Đại năng khắp Châu Thiên đều có thể làm chứng!"
Thân Công Báo cười ha hả: "Được thôi! Ngươi nói đó là vật báu của Phật Giáo có giá trị hơn hai ngàn Công Đức Kim Tiền, ta chỉ thấy đó là giẻ rách, không đáng giá một đồng.
Vậy thì giám định đi, thị phi nhân quả thế nào sẽ biết ngay thôi.
Nhưng mời đại năng Châu Thiên đến giám định thì không cần, miễn cho sau này ngươi lại kêu gào bất công. Thiên đạo chí cao chí đại, chí công chí chính, lấy đó làm gương, ngươi có dám không?"
Nhiên Đăng Phật Tổ khẽ nhíu mày, hắn khẳng định Cẩm Lan Cà Sa đáng giá hơn hai ngàn Công Đức Kim Tiền, chỉ riêng một viên xá lợi đã có giá trên ngàn Công Đức Kim Tiền rồi, vậy thì hắn ta dựa vào đâu mà dám mang nó đi giám định?
Nếu là giả mạo, mạng lưới quan hệ của Bạch Cẩm trải rộng khắp hồng hoang, vời đại năng Châu Thiên đến giám định thì hắn rất dễ làm giả, nhưng tìm Thiên đạo để giám định thì làm giả kiểu gì? Chẳng lẽ hắn còn có cả quan hệ với Thiên đạo?