Ở một bên khác, Thái Bạch Kim Tinh mới đưa Bạch Cẩm về đến trước Điểu Sào, một tiên tử phong tư trác tuyệt đi ra từ bên trong.
Nhìn thấy Bạch Cẩm lơ lửng trên không trung thì lập tức biến sắc, vội vàng tiến lên khẩn trương hỏi: "Thái Bạch Kim Tinh, Đế Quân bị làm sao thế?"
Thái Bạch Kim Tinh cười ha hả nói: "Tiên tử không cần lo lắng, đến quân ở Dao Trì uống hơi quá chén, tiểu thần phụng mệnh đưa Đế Quân trở về."
Vân Tiêu nhìn gấm hoa trong miệng Bạch Cẩm, khóe miệng run rẩy, không vui nói: "Thái Bạch Kim Tinh, ngươi đối đãi với Câu Trần Đại Đế như vậy à?"
Thái Bạch Kim Tinh liên tục thở dài, cười khổ nói: "Tiên tử thứ tội, đây là chủ ý của bệ hạ, cho tới khi đến Câu Trần Cung thì không thể lấy ra, tiểu thần cũng không còn cách nào."
Vân Tiêu hơi nhíu mày, Ngọc Hoàng Đại Đế có ý gì?
"Đưa Đế Quân cho ta, không phiền Kim Tiên nữa." Vân Tiêu duỗi hai tay ra, một cỗ tiên lực nâng Bạch cẩm lên, xoay người đi vào bên trong.
Thái Bạch Kim Tinh bất đắc dĩ lắc đầu, Vân Tiêu tiên tử tức giận rồi! Nhưng chuyện này thực sự không liên quan gì đến lão phu!
…
Hai ngày sau, Bạch Cẩm lặng lẽ tỉnh giấc, mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, nâng tay sờ đầu, vẫn còn cảm giác say rượu.
Vân Tiêu từ bên ngoài đi vào, mỉm cười nói: "Sư huynh, ngươi đã tỉnh!"
Bạch Cẩm vuốt đầu, cảm thán nói: "Sư thúc kính rượu cũng thật không ít, không biết được làm từ cái gì?"
Vân Tiêu do dự một chút nói: "Lời nói trong khi say ta không nghe thấy, nhưng mà lúc Thái Bạch Kim Tinh đưa sư huynh về, bệ hạ đã bịt miệng sư huynh lại, ta hoài nghi sư huynh đã nói một số điều làm bệ hạ không vui."
Bạch Cẩm sửng sốt, nói thầm: "Nói lời làm Ngọc Hoàng Đại Đế không vui? Chẳng lẽ ta tố cáo hắn là hôn quân?"
"Sư huynh~ sư huynh~ ngươi tỉnh rồi sao?" Cô Lương ở bên ngoài thò đầu vào trong, nhìn thấy Bạch Cẩm đang ngồi, mắt sáng lên nhảy chân sáo bước vào, vui sướng kêu: "Sư huynh!"
Trong lòng Bạch Cẩm mừng mừng, sư muội quan tâm ta như thế, không uổng công ta đau một hồi.
Cô Lương chạy đến bên cạnh Bạch Cẩm, trong mắt đầy ánh sáng, vui vẻ mong chờ nói: "Sư huynh, rốt cuộc ngươi cũng tỉnh rồi, còn lại một trăm vạn Công Đức Kim Tiền cho ta mượn nhé?!"
Bạch Cẩm khẽ nhíu mày, nghi hoặc khó hiểu nói: "Còn lại một trăm vạn Công Đức Kim Tiền là ý gì?"
"Phật Giáo bồi thường cho sư huynh hai trăm vạn Công Đức Kim Tiền! Ngươi cho Ngọc Hoàng Đại Đế mượn một trăm vạn.
Sư huynh, ngươi thật hào phóng! Ta rất sùng bái ngươi, còn lại một trăm vạn Công Đức Kim Tiền cho ta mượn được không?"
Bạch Cẩm hơi sững sờ, lắc lắc đầu, nhắm mắt lại trực tiếp nằm xuống, nói thầm: "Chưa tỉnh ngủ, quả nhiên là ta vẫn chưa tỉnh ngủ!"
"Sư huynh ~" Cô Lương đánh một phát vào ngực Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm mở to mắt, khó tin nói: "Đây không phải nằm mơ sao?"
Bạch Cẩm đột nhiên ngồi dậy, khiếp sợ kêu lên: "Không thể nào, sao ta có thể cho Ngọc Hoàng Đại Đế mượn một trăm vạn Công Đức Kim Tiền?"
"Sư huynh, Ngọc Hoàng Đại Đế đưa ra giọng nói của huynh, tuyệt đối không phải là giả mạo. Hơn nữa, với thân phận của Ngọc Hoàng Đại Đế sẽ không bao giờ nói dối loại chuyện như vậy, đó không phải là lừa đảo sao?"
Vân Tiêu nhắc nhở nói: "Sư huynh, có thể là lúc người uống rượu."
Lúc uống rượu? Bạch Cẩm còn thật sự tự suy nghĩ một lúc, loáng thoáng có thể nhớ được lúc đó mình nói cho mượn tiền.
Bạch Cẩm nhìn Vân Tiêu không nói gì, cảm thán nói: "Uống rượu của bệ hạ đúng là không tốt!"
Cô Lương vô cùng chờ mong nói: "Sư huynh, ngài đã cho Ngọc Hoàng mượn một trăm vạn Công Đức Kim Tiền, còn một trăm vạn này cũng chỉ để trưng bày, không bằng cho ta mượn đi!" Nàng nháy nháy đôi mắt to tròn của mình nhìn Bạch Cẩm.
Bạch Cẩm khoát tay áo nói: "Ngươi cần nhiều tiền như vậy làm gì? Cho ngươi một vạn, không hơn được."
Một vạn? Cũng được! Cô Lương vui sướng nói: "Đa tạ sư huynh!"
Bạch Cẩm nằm ở trên giường, hữu khí vô lực nói: "Cầm tiền đi đi, đừng đến quấy rầy ta. Ta say rượu còn chưa tỉnh, đau đầu!"
Tiêu Trần cười khổ, say rượu chưa tỉnh là giả, nhưng cho mượn nhiều tiền như vậy đau đầu là thật.
…
Trong hai năm này, Đường Tam Tạng ở Hạ Giới đụng phải Hoàng Phong quái ở Hoàng Phong Sơn, gió thổi đến mức trời đất u ám. Tôn Ngộ Không lên trời nhờ Ngao Bính điều khiển mưa gió, trực tiếp đánh chết Hoàng Phong quái.
Linh Cát Bồ Tát đợi nửa ngày cũng không thấy Tôn Ngộ Không cầu cứu, đương nhiên sau khi Hoàng Phong quái bị Ngao Bính đánh chết thì trong lòng nhất định sẽ có oán hận!
Gặp được Sa Ngộ Tịnh ở Lưu Sa Hà, Tôn Ngộ Không chiến một trận không thắng lập tức lên Thiên Đình mời Na Tra, một đạo pháp chỉ làm Sa Ngộ Tịnh đầu hàng.
Quan Thế Âm Bồ Tát tức giận! Thiên Đình lại đoạt mất công đức của ta.
Phật Giáo cũng nghiêm túc bắt chước theo, luôn luôn chú ý đến tiến triển Tây Du. Một khi kiếp nạn quay lại, bọn hắn liền chủ động hiện thân tương trợ, cứ như thế cướp về năm trang công đức.
Trên con đường lớn, một chiếc xe ngựa chậm rãi di chuyển, Tôn Ngộ Không ngồi trên nóc xe, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh ngồi ở phía trước điều khiển xe ngựa.