Khương Tử Nha chợt đứng phắt dậy, mặt biến sắc. Thanh thế lớn như vậy, lẽ nào không phải kén Kim Thiền mà là Kim Thiền Tử? Vậy thì toi rồi! Với thực lực của Kim Thiền Tử, chưa chắc mình có thể hàng phục hắn.
Phật quang dần thu nhỏ lại, để lộ bóng người bên trong. Đường Tam Tạng ngồi xếp bằng dưới đất, trên người mặc Cẩm Lan Cà Sa, sau đầu xuất hiện vòng sáng Phật luân. Bảy tiểu kim phật ngồi xếp bằng xung quanh Phật luân, chầm chậm xoay tròn.
Trên áo cà sa là Phật quang lưu chuyển, có kim long bay lượn, tiếng phượng hót vang từng hồi, thanh thế rầm rộ.
Khương Tử Nha cảnh giác hỏi: "Ngươi là ai?"
Đường Tam Tạng cụp mắt, giọng nói lạnh nhạt vang lên: "Bần tăng là ai, hẳn là ngươi phải biết rõ mới phải."
"Ngươi là Kim Thiền Tử?"
"Thí chủ rất tinh mắt."
Hừ!
Hừ!
Đột nhiên Khương Tử Nha cười khẩy: "Đường Tam Tạng, ngươi không cần giả vờ nữa. Chút thủ đoạn ấy của ngươi căn bản không lừa được ta." Thân ảnh chuyển động, từng đạo huyễn ảnh vút qua không trung, chộp về phía Đường Tam Tạng.
Ầm! Một huyễn ảnh kim long từ trên người Đường Tam Tạng bay ra, đụng vào tay Khương Tử Nha. Phật quang màu xanh tạo ra một làn sóng dao động lan rộng.
Khương Tử Nha lập tức bay ngược trở lại, rơi ra ngoài trăm thước, lảo đảo lùi về sau.
Đường Tam Tạng chấn động, không kìm được sờ Cẩm Lan Cà Sa trên người. Đây là áo cà sa của bần tăng thật sao? Không đúng, nhất định là nó đã được Câu Trần Đại Đế luyện chế lại và gia tăng sức mạnh. Hồi đó áo cà sa ở trong tay mình, ngoài đẹp ra chẳng có tác dụng gì hết.
Khương Tử Nha nhíu mày hỏi: "Cẩm Lan Cà Sa? Đường Tam Tạng, chẳng phải ngươi đã bán chiếc cà sa này cho ngân hàng Tam Giới rồi ư? Sao nó lại ở trong tay ngươi?"
Đường Tam Tạng thắc mắc: "Lão trượng, sao ngươi biết ta là Đường Tam Tạng, lỡ như ta là Kim Thiền Tử thì sao?"
Khương Tử Nha cười gằn: "Nếu là tên Kim Thiền Tử kia thì há có thể đợi đến lúc ta mở đỉnh lô? Hắn đã xông ra từ lâu rồi."
Đường Tam Tạng cạn lời, kiếp trước mình hung hăng như vậy à?
Hắn lập tức nở nụ cười nhã nhặn: "Lão trượng, ngươi cũng thấy đấy, bây giờ ngươi không giết được ta, sao không thả ta đi. Bần tăng đảm bảo sẽ không so đo hiềm khích lúc trước."
"Bần đạo không thể giết được, nhưng ngươi cũng không chạy được. Ngươi thuê chiếc áo cà sa này phải không? Mỗi lần bao nhiêu công đức? Ngươi có bao nhiêu công đức? Bần đạo có thể chờ."
Nụ cười trên gương mặt Đường Tam Tạng chợt cứng đờ. Vì mạng sống, mình đã vay tám nghìn công đức, cộng với một nghìn công đức của mình là chín nghìn công đức. Thuê một canh giờ tốn một nghìn công đức, mấy ngày nay mình luôn sử dụng gián đoạn, chỉ khi nào không chống đỡ nổi nữa mới sử dụng một lần, nhờ đó kiên trì đến bây giờ. Nhưng hiện tại không còn nhiều thời gian nữa! Hắn thầm thét to trong lòng: Ngộ Không, Bát Giới mau tới cứu ta!
Khương Tử Nha ngồi xếp bằng bên cạnh chờ đợi. Thời gian trôi qua từng giờ từng khắc, trên đầu Đường Tam Tạng lấm tấm mồ hôi lạnh, thời gian sử dụng Cẩm Lan Cà Sa sắp hết rồi.
Đường Tam Tạng vô cùng sốt ruột, bây giờ không thể chờ đợi thêm nữa. Không trông cậy vào con heo và con khỉ kia được, phải tự cứu mình thôi.
Đường Tam Tạng lập tức lấy Tam Giới Thương Thành ra. Bây giờ không cân nhắc được nhiều như vậy, vay thêm hai nghìn công đức cho chẵn. Sau đó, hắn vào khu thuê pháp bảo rồi lại vào khu phù triện.
Khương Tử Nha khẽ nhíu mày nhìn Đường Tam Tạng, hắn vẫn còn tiền sao?
Đường Tam Tạng vui vẻ ra mặt, lập tức ấn mua. Một trận pháp mở ra trước mặt, hai tấm phù triện chậm rãi bay ra từ trong trận pháp.
Đường Tam Tạng phất tay, thu hai tấm phù triện vào tay mình, sau đó đứng dậy hét to: "Lão trượng đừng tưởng bần tăng sợ ngươi, nếu ngươi không thả bần tăng rời khỏi đây, bần tăng đành phải sử dụng thủ đoạn bạo lực."
Khương Tử Nha vuốt râu, cười khẽ: "Pháp bảo phù triện đều là ngoại lực mà thôi. bần tăng không cho ngươi đi thì ngươi không thể đi."
Bỗng nhiên, Đường Tam Tạng dán một tấm phù triện trong tay lên ngực mình rồi lẩm bẩm: "Hương khí nồng nàn ứng càn khôn, châm hương thoang thoảng thấu thiên môn. Kim điểu chạy quanh như vân tiễn. Thỏ ngọc sáng chói tựa bánh xe. Nam thần bắc đẩu chiếu đầy trời.
…
Bần tăng Đường Tam Tạng khẩn cầu Bản Đàn Tam Ân Chủ, Liệt Thánh Kim Cương chúng chư tôn, Huyền Thiên Chân Vũ Đại Tướng Quân, Ngũ Đế ngũ phương hiển như vân, Hương Sơn Tuyết Sơn nhị Đại Thánh, Dương Tiễn, Ngao Bính, Na Tra Tướng cho đồng tử đến chỉ điểm. Đệ tử một lòng khẩn cầu Vương Linh Quan, thần binh nhanh như luật lệnh!"
Bên ngoài cơ thể Đường Tam Tạng hiện lên hư ảnh của một vị thần linh oai phong. Thân ảnh thần linh cao ba trượng trông như một người khổng lồ che phủ Đường Tam Tạng. Đột nhiên hư ảnh thu nhỏ lại rồi dung nhập vào cơ thể hắn.
Đường Tam Tạng hét to, thân ảnh nhanh chóng trở nên cường tráng. Phựt phựt phựt! Y phục dưới áo cà sa rách bung bét, để lộ nửa người trên với cơ ngực nảy nở, tám múi cơ bụng tạo thành đường cong như yên ngựa, hai cánh tay cơ bắp tràn đầy sức mạnh. Trên thân thể màu đồng cổ toát ra vẻ đẹp khỏe mạnh.
Đường Tam Tạng siết chặt nắm đấm chứa đầy cảm giác mạnh mẽ, đấm bộp hai tay vào nhau, trong lòng tràn ngập cảm xúc tự tin. Hắn ngẩng đầu nhìn Khương Tử Nha, mình cảm thấy mình có thể làm được!
Khương Tử Nha đanh mặt nói: "Thỉnh Thần Phù!"