Nét tươi cười của Đường Tam Tạng cứng đờ, nếu bần tăng nói hiện tại còn đang nợ một vạn Công Đức Kim Tiền thì con khỉ hoang này có thể đại nghĩa diệt sư không nhỉ? Hắn chuyển đề tài mỉm cười nói: "Ngộ Không, người này mở hắc điếm, chặn đường cướp bóc, dùng đỉnh hầm người, không biết đã lật ra bao nhiêu sát ngược rồi, ngươi cảm thấy hắn trị giá bao nhiêu công đức?"
"Trị giá bao nhiêu công đức thì phải đánh hắn mới biết được." Nói xong, Tôn Ngộ Không giơ Kim Cô Bổng lên, mắt lộ ra hung quang.
Giữa không trung đột nhiên nở rộ một đạo Phật quang.
Bên trong Phật quang, Quan Thế Âm Bồ Tát hiện lên, tay nâng Dương Chi Ngọc Tịnh Bình, từ bi phổ độ.
Đường Tam Tạng vội vàng chắp tay thi lễ nói: "Đệ tử Đường Tam Tạng bái kiến Quan Thế Âm Bồ Tát!"
Tôn Ngộ Không cũng chắp tay, cười ha ha nói: "Bái kiến Quan Thế Âm Bồ Tát!"
Trư Bát Giới lặng lẽ rụt cổ, không nói một tiếng, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.
Giọng nói vang dội của Quan Thế Âm Bồ Tát vang lên: "Đường Tam Tạng! Khương Tử Nha chính là Thánh hiền Nhân tộc thời Thương Chu, thân mang khí vận Nhân tộc, mặc dù đi nhầm một bước nhưng cũng không thể đả thương đến tính mạng hắn, trừng phạt nhỏ là được."
Đường Tam Tạng cung kính hành lễ nói: "Đệ tử lĩnh danh!"
Quan Thế Âm Bồ Tát nhìn về phía Khương Tử Nha, nói: "Khương Tử Nha, bản thân ngươi là Thánh hiền Nhân tộc, sao lại có cử chi yêu ma? Hi vọng ngày sau ngươi tu thân dưỡng tính, chớ tổn hại đại giáo chi uy." Sau đó thân ảnh Quan Thế Âm biến mất giữa Phật quang.
Đám người Đường Tam Tạng và Tôn Ngộ Không đứng dậy.
Tôn Ngộ Không cười khặc khặc quái dị nói: "Quan Thế Âm Bồ Tát và Khương Tử Nha đúng là tỷ đệ tình thâm, lão Tôn ta vừa mới bắt được Khương Tử Nha, Quan Thế Âm Bồ Tát đã lập tức đến cứu giúp. Bồ Tát cần cù như vậy thật đúng là hiếm thấy."
Đường Tam Tạng quay đầu nhìn về phía Trư Bát Giới, ẩn ý sâu xa nói: "Bát Giới, ngày sau ngươi phải quan tâm Quan Thế Âm Bồ Tát một chút, có thể tình địch của ngươi đã xuất hiện."
Trư Bát Giới vội vàng giậm chân kêu: "Sư phụ, ngài đừng nói bậy, tình địch gì chứ, lão Trư và Bồ Tát trong sạch."
"Trong sạch, vi sư hiểu mà. Cũng bởi vì các ngươi còn trong sạch cho nên mới bảo ngươi quan tâm Quan Thế Âm Bồ Tát nhiều hơn."
Trư Bát Giới cạn lời, luôn cảm thấy trong lời của hòa thượng ngươi nói có ẩn ý. Xong rồi, tiểu hòa thượng thay đổi quá nhiều.
"Ngộ Không, Bồ Tát không cho phép chúng ta thương tổn tính mạng người này, vậy nên xử lý hắn thế nào?”
"Chuyện này đơn giản thôi! Bát Giới, trước tiên ngươi mang tiểu hòa thượng về đi, lão Tôn ta áp chế người này đi Tư Pháp Thần Điện trên Thiên Đình, để cho Thiên Đình nghiêm trị một phen."
Trư Bát Giới làm như ôm đồm nhiều việc, lập tức kêu: "Sư huynh, sư phụ giao cho ta, sư huynh cứ yên tâm đi!"
Tôn Ngộ Không xách Khương Tử Nha, hóa thành một đạo minh tinh lóe lên rồi biến mất phía chân trời.
Ở bên kia, trong Đại Lôi Âm Tự, Như Lai Phật Tổ ngồi thẳng trên ghế chủ vị, phía dưới là rất nhiều Phật Đà hoặc ngồi hoặc đứng, còn có hai vị Yêu Thần là Phi Liêm Yêu Thánh và Thương Dương Yêu Thánh ngồi ở bên cạnh.
Một đóa bạch liên ở bên trái mở ra, Quan Thế Âm Bồ Tát trong bạch liên chậm rãi dâng lên cao, đứng trên bạch liên.
Quan Thế Âm Bồ Tát chắp hai tay cung kính nói: "Khởi bẩm Phật Tổ, Tôn Ngộ Không đã áp giải Khương Tử Nha lên Thiên Đình."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên ngồi dưới cười ha hả nói: "Khương Tử Nha đột nhiên nhúng tay vào Tây Hành, tuy rằng ngoài dự liệu của chúng ta, nhưng hiện tại cũng có thể ra tay một phen, hung hăng mưu tính Bạch Cẩm. Lúc này tất sẽ khiến hắn tiến thoái lưỡng nan."
Linh Cát Bồ Tát cũng mỉm cười nói: "Mặc kệ hắn lựa chọn thế nào thì đều sai cả, lần này xem hắn còn có thể thoát thân kiểu gì."
Phổ Hiền Bồ Tát bên cạnh nhìn chằm chằm Định Quang Hoan Hỉ Phật cười lạnh nói: "Mưu tính Bạch Cẩm? Ta thấy ngươi là ước gì Bạch Cẩm càng ngày càng tốt ấy chứ!"
Định Quang Hoan Hỉ Phật không vui nói: "Phổ Hiền Bồ Tát, ngươi nói vậy là có ý gì?"
"Từ khi Phật Tổ quy vị tới nay, hình như ngươi không ít lần đưa ra chủ ý nhằm vào Bạch Cẩm, nhưng ngươi có thành công dù chỉ một lần không? Mỗi một kết cục đều là Phật Giáo ta bị tổn hại, thanh danh Bạch Cẩm đại chấn."
"Đó là vì Bạch Cẩm quá mức âm hiểm giả dối!”
"Âm hiểm giả dối? Danh tiếng thuần khiết thiện lương của Bạch Cẩm vang vọng hồng hoang, được ca ngợi là lương tâm của hồng hoang. Ta ngược lại cảm thấy trong Phật môn có kẻ chìa khuỷu tay ra ngoài, trợ giúp Bạch Cẩm đại tăng thần uy."
Định Quang Hoan Hỉ Phật giận dữ quát: "Phổ Hiền Bồ Tát, ngươi muốn vu khống ta?"
Phổ Hiền Bồ Tát lạnh lùng liếc Định Quang Hoan Hỉ Phật một cái: "Bổn tọa không giống loại người mồm miệng ba hoa, khóe miệng méo mó, ta làm việc quang minh chính đại, chưa bao giờ có hành động vu khống, Phật Đà cần gì phải kích động? Một lần là trùng hợp, hai lần cũng là trùng hợp, nhưng lần nào cũng thất bại, Định Quang Hoan Hỉ Phật nói xem như vậy là trùng hợp hay là phối hợp đây?"
"Ngươi!" Khuôn mặt già nua của Định Quang Hoan Hỉ Phật đỏ bừng, Bạch Cẩm thuần khiết thiện lương, thiệt thòi cho ngươi phải nói ra khỏi miệng.
Phổ Hiền Bồ Tát đối diện không hề yếu thế.