Bạch Cốt phu nhân lơ lửng ở trên không trung phẫn nộ kêu lên: "Đường Tam Tạng"
Hóa thành mười thân ảnh, bốn phương tám hướng bay tới giết Đường Tam Tạng, mỗi một thân ảnh đều dơ cốt thủ như quần ma loạn vũ.
Tôn Ngộ Không cười khặc khặc quái dị, nháy mắt thân ảnh cũng phân hóa hơn mười, mỗi đạo thân ảnh đều đón một vị Bạch Cốt Tinh.
Bang~
Bang~
Bang~
Giống như pháo hoa nổ tung, một đám Bạch Cốt Tinh bị Kim Cô Bổng đập nát, cốt phấn rơi xuống bay đầy trời.
Hơn mười Tôn Ngộ Không lơ lửng giữa không trung, đồng thời hóa thành từng ánh sáng bay về phía trước hòa làm một trên mặt đất.
Tôn Ngộ Không quơ tay khỉ bị cốt phấn bay vào liên tục ho khan, khiêng Kim Cô Bổng đi tới.
Xa xa bên trong rừng cây, Trư Bát Giới khiêng đinh ba chạy nhanh ra, vạn phần lo lắng kêu lên: "Sư phụ, sư phụ người không sao chứ!"
Tôn Ngộ Không tức giận kêu lên: "Cái đầu heo nhà ngươi vô dụng quá, lão Tôn dặn ngươi khi yêu quái tới phải bảo vệ lão hòa thượng cho tốt, ngươi chạy đi đâu hả?"
Đường Tam Tạng che mặt, từ trong lòng bàn tay lấy ra một quả phù, ồm ồm thì thầm nói: "Phong Thần pháp lệnh, sắc."
Phù triện trong tay ong một tiếng bay lên trời, ào ào tạo ra một trận gió to trong thiên địa, gió thổi rất nhanh cuốn bay tất cả cốt phấn.
Trư Bát Giới chạy tới giải thích kêu lên: "Sư huynh, lão Trư ta không phải sợ yêu quái nên mới chạy đâu."
Đường Tam Tạng buông tay áo, nói: "Ngộ Không, ngươi đừng trách Bát Giới, chính là vi sư lệnh cho Bát Giới bày pháp trận để tránh yêu ma đào thoát."
"Tiểu hòa thượng, làm sao ngươi biết rằng nàng là yêu quái?"
"Nếu ở miếu hoang trên núi có một nữ tử thì ban ngày là yêu ma, ban đêm là quỷ, đây đều là kinh nghiệm."
Sa Ngộ Tịnh ở bên cạnh cười ha hả nói: "Đại sư huynh, sư phụ có một pháp bảo, tên là Bát Phương Tầm Ma Bàn, có thể nhận ra yêu ma quỷ quái."
Đường Tam Tạng chờ mong hỏi: "Ngộ Không, cái tên yêu quái kia có bắt được không?"
"Yêu quái quá giảo hoạt, nàng chạy thoát rồi."
Ánh mắt Đường Tam Tạng biến đổi, lập tức lớn tiếng kêu lên: "Bát Giới.”
"Sư phụ, ta ở đây!"
"Vi sư bảo ngươi bày trận pháp ngăn cản yêu ma, làm sao lại để yêu ma chạy trốn rồi?"
Trư Bát Giới kêu oan nói: "Sư phụ, đệ tử oan uổng!
Quả thực đệ tử đã làm theo lời ngài nói bày phong thiên đại trận nhưng yêu quái không có chạy lên trên trời, mà là chạy trốn ngầm ở dưới đất!"
"Vậy tại sao ngươi không bày cả đại trận dưới lòng đất?"
"Vì tiết kiệm tiền."
Đường Tam Tạng lập tức không nói được gì, tiết kiệm tiền! Thật sự là một việc thống khổ.
Tôn Ngộ Không vò đầu bứt ta không thèm để ý nói: "Tiểu hòa thượng, chỉ cần yêu quái còn ở trong núi này nàng không thể chạy thoát được, lão Tôn ta nhất định sẽ tìm ra nàng."
"Ngộ Không, đây chính là công đức rất lớn! Ngươi nhất định phải cố gắng!"
"Yên tâm, có lão Tôn ta bảo hộ ngươi, lên đường thôi!" Đoàn người lên xe ngựa tiếp tục đi sâu vào trong núi.
...
Bên trong Bạch Cốt Động, Bạch Cốt phu nhân lảo đảo chạy về đi vào bên trong đại điện vội vàng quỳ trên mặt đất, cung kính nói: "Bạch Cốt bái kiến yêu vương."
Yêu vương khoác áo choàng đen nghiêng về phía trước hỏi: "Đường Tam Tạng và những người khác đâu?"
"Khởi bẩm đại vương, bọn họ đã tới Bạch Hổ Sơn cách Bạch Cốt Động của chúng ta không xa."
"Ngươi không giao thủ cùng Tôn Ngộ Không?"
Thân thể Bạch Cốt Tinh run lên, cúi đầu quỳ xuống đất sợ hãi nói: "Khởi bẩm đại vương, tiểu nhân không thấy Tôn Ngộ Không, đã bày mưu giúp đại vương bắt Đường Tam Tạng."
"Bản lĩnh Tôn Ngộ Không như thế nào?"
"Tiểu nhân không biết, ở trước mặt hắn, tiểu nhân không chịu nổi một kích của hắn, không thể biết được bản lĩnh của Tôn Ngộ Không."
"Phế vật, cút!" Hắc Sa Yêu Vương vung bàn tay to lên, lập tức một trận gió lớn cuốn theo vô số cát màu đen bay ra.
Bạch Cốt Tinh kêu lên một tiếng thảm thiết, giống như một bộ xương khô bình thường bị Hắc Sa thổi quét bay ra đại điện rất thê thảm.
"Hắc Sa Yêu Vương, thuộc hạ này của ngươi cũng chỉ có ý tốt, không đáng trách tội!" Khương Tử Nha vuốt vuốt chòm râu mỉm cười nói.
Hắc Sa Yêu Vương trầm ngâm một lúc, trầm giọng nói: "Tôn Ngộ Không kia thực sự rất mạnh sao?"
Khương Tử Nha lập tức nghiêm túc nói: "Hắc Sa Yêu Vương, nếu Tôn Ngộ Không kia không mạnh làm sao ta phải liên thủ cùng ngươi, ngày xưa hắn đại náo thiên cung, mười vạn thiên binh thiên tướng đều bại dưới tay hắn, rất nhiều thần linh cũng thua dưới tay hắn, ngàn vạn lần không thể sơ suất!"
Khương Tử Nha lại tiếp tục nói: "Hắc Sa Yêu Vương, ngươi có biết Tư Pháp Thiên Thần của Thiên Đình không?"
"Ta biết! Thiên Đình có tứ đại Tư Pháp Thiên Thần, Dương Giao, Dương Tiễn, Na Tra, Ngao Bính mỗi một người đều rất có tiếng, cho dù ở Bắc Câu Lô Châu cũng có truyền thuyết về bọn họ.
"Hiện tại Tôn Ngộ Không cũng là Tư Pháp Thiên Thần, ngang hàng với bọn chúng."
Đồng tử Hắc Sa Yêu Vương co rụt lại, thế nhưng Tôn Ngộ Không có thể sánh ngang với Dương Giao Dương Tiên bọn họ, tuy rằng Hắc Sa Yêu Vương đã từng giao thủ với Tư Pháp Thiên Thần, nhưng mà chỉ cần một ít phương pháp chiến đấu của Tư Pháp Thiên Thần là có thể ngăn cản đại khái thực lực của bọn họ, cũng không phải có mình Thái Ất Kim Tiên, thậm chí còn có truyền thuyết cho rằng mãnh thú của Đại La Kim Tiên cũng bị họ bắt đi.
Hắc Sa tự hỏi chính mình cũng không phải là đối thủ của Tư Pháp Thiên Thần, trong lòng không khỏi dâng lên suy nghĩ rút lui, Kim Thiền Tử dĩ nhiên rất tốt, nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn.
"Hắc Sa Yêu Vương, cho nên ngươi cần bần đạo giúp một tay."
Trong lòng Hắc Sa Yêu Vương vừa động, hỏi: "Khương chưởng môn, ngươi với ta hợp lực có thể đối phó được Tôn Ngộ Không không?"
Khương Tử Nha liên tục lắc đầu nói: "Yêu vương rất coi trọng ta, ta chỉ là một Kim Tiên bình thường, làm sao có thể liên thủ cùng yêu vương đối phó được Tề Thiên Đại Thánh?"
"Vậy ngươi nghĩ xem giúp ta như thế nào?"
"Yêu vương, tuy rằng thực lực ta không cao, nhưng sư môn ta có một món đồ tốt có thể cung cấp ngoại lực trợ giúp ngươi." Khương Tử Nha duỗi tay ra, lòng bàn tay hiện lên một bình sứ nhỏ.