Bên ngoài Dao Trì, Bạch Cẩm mặc đế bào, ngẩng đầu đi tới. Ba vị tiên tử Tinh Vệ, Long Cát, A Tu đi theo phía sau.
Đám tiên thần phía đối diện rối rít tránh sang hai bên, nhường ra một lối đi rộng. Ai nấy đều đáp lại bằng một nụ cười hữu hảo.
Bạch Cẩm đi tới trước cổng, nhìn Thái Bạch Kim Tinh sau bàn rồi hỏi: "Tình huống gì thế này?"
Thái Bạch Kim Tinh đứng dậy, vừa chắp tay thi lễ vừa khẽ mỉm cười trả lời: "Khởi bẩm Đại Đế, bệ hạ từng tuần du tam giới, thấy đám ma chay cưới hỏi của bách tính dưới Hạ Giới đều có tiết mục tặng lễ vật.
Bệ hạ cảm thấy chúng thần Thiên Đình không nên cao cao tại thượng, mà nên chung vui với chúng sinh. Cho nên bệ hạ cũng học theo bách tính dưới Hạ Giới, thử tiến hành việc tặng lễ vật, để cho chúng thần trên Thiên Đình cũng được trải nghiệm lạc thú của bách tính dưới Hạ Giới."
"Phải đó!"
"Phải đó!"
"Bệ hạ đúng là dụng tâm lương khổ!"
"Bệ hạ bận trăm công nghìn việc mà vẫn không quên tuần du thiên địa, tận chức tận trách như vậy quả là phúc của thiên địa!"
"Cũng là phúc khí của chúng ta!"
...
Chúng thần xung quanh rối rít gật đầu phụ họa, tán dương Ngọc Hoàng Đại Đế, điển hình cho câu 'ngoài mặt thì cười hì hì, trong lòng thì chửi thề’. Ngươi tìm mọi cách moi tiền của chúng ta không phải sao? Lại còn đăng ký bằng tên thật, ai dám không cho!
Bạch Cẩm cười ha hả: "Bệ hạ đúng là dụng tâm lương khổ! Đăng ký cho ta đi! Dương Thiền công chúa trở về là việc vui của Thiên Đình, trẫm tặng một vạn Công Đức Kim Tiền làm lễ vật chúc mừng."
Thái Bạch Kim Tinh chắp tay thi lễ, mừng rỡ nói: "Đế Quân thật hào phóng, chúng ta bái phục." Hắn vội vàng ngồi xuống ghế, lập tức vung bút viết.
Sau khi viết xong, Thái Bạch Kim Tinh ngẩng đầu lên, mặt mày tươi cười: "Đế Quân, bên cạnh là số tài khoản Tam Giới Thương Thành của bệ hạ, nếu ngài không có tiền mặt thì có thể chuyển tiền."
Bạch Cẩm liếc nhìn ảnh chân dung to chà bá của Thiên Đế ở bên cạnh, sau đó nở nụ cười: "Ngọc Hoàng Đại Đế còn nợ ta năm trăm vạn Công Đức Kim Tiền, cứ trừ vào tiền nợ luôn đi." Hắn đi vào trong.
Ba người Tinh Vệ, Long Cát và A Tu rảo bước đuổi theo, khi đi ngang qua bàn cũng mỉm cười đáp lại, sau đó theo sát bước chân Bạch Cẩm.
Thái Bạch Kim Tinh trợn tròn mắt sững sờ, sao lại có thể trừ vào tiền nợ? Bệ hạ vẫn chưa nói phải xử lý tình huống này thế nào.
Hai thần tướng phía sau hô: "Câu Trần Đại Đế tặng một vạn Công Đức Kim Tiền, trừ vào tiền nợ." Giọng nói hùng hậu vang vọng khắp Dao Trì.
Trong cung điện bên trong Dao Trì, sắc mặt Ngọc Hoàng Đại Đế tối sầm lại. Hai tên thần tướng ngu ngốc này!
Vô số thần linh trong Dao Trì đều cố nhịn cười. Trừ vào tiền nợ, chỉ có Câu Trần Đại Đế mới làm chuyện này. Có điều, Ngọc Hoàng bệ hạ nợ nhiều thật đấy! Những năm trăm vạn công đức, mình chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Bên trong Dao Trì, hai mắt Dương Thiền sáng lấp lánh, cuối cùng cũng gặp một người quen. nàng lập tức lên tiếng: "Chư vị tỷ tỷ, ta đi bái kiến Câu Trần Đại Đế đây."
Thất Tiên Nữ gật đầu mỉm cười.
Dương Thiền đứng dậy đi nghênh đón Bạch Cẩm, tươi cười gọi: "Sư huynh!"
Bạch Cẩm bước đến, khẽ mỉm cười hỏi: "Sao nương nương lại yên tâm cho ngươi ra ngoài?"
"Nương nương nói cũng nên cho ta ra ngoài lịch lãm một phen, nếu không ta không tìm được đạo đồ."
"Ngươi gặp Dương Giao và Dương Tiễn chưa?"
"Gặp rồi, bây giờ Đại ca và Nhị ca rất lợi hại, còn phải cảm tạ sư huynh đã chỉ dạy."
Bạch Cẩm xoa trán, câm nín luôn: "Sao bối phận của chúng ta lại loạn thế này!"
Dương Thiền cười khanh khách: "Chúng ta nhiều bối phận mà!" Nàng nhìn Long Cát, cất giọng dí dỏm nói: "Đúng không Long Cát tỷ tỷ?"
Long Cát cũng cười khúc khích: "Đúng vậy, Dương Thiền tiểu sư thúc!"
Bạch Cẩm xua tay: "Được rồi, các ngươi đi chơi đi! Ta đi bái kiến Ngọc Hoàng Đại Đế." Dứt lời hắn đi vào trong.
...
Không lâu sau yến tiệc bắt đầu, chúng thần ăn uống linh đình, một nhóm tiên tử, tiên nga, mỹ cơ, mỹ nữ ca múa không ngừng.
Bên trong đại điện chỉ có một bàn tiệc gồm Ngọc Hoàng Đại Đế, sư đồ Bạch Cẩm, Dương Giao, Dương Tiễn, Dương Thiền và Thất Tiên Nữ an tọa.
Ngọc Hoàng Đại Đế ra vẻ cười ha ha, hậm hực nói "Bạch Cẩm, ngươi đường đường là đệ nhất phú hào tam giới, vậy mà tặng lễ vật lại trừ vào tiền nợ sao? Lẽ nào ngươi lo lắng ta không trả nổi."
Bạch Cẩm cười ha hả đáp: "Sư thúc, đây chỉ là một trò đùa mà thôi, đừng quá để bụng."
"Trò đùa? Lẽ nào lát nữa ngươi sẽ bù một vạn Công Đức Kim Tiền?"
"Khụ khụ, vậy thì không thể!"
Ngọc Hoàng Đại Đế trợn mắt, bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Bạch Cẩm quay sang nhìn Dương Thiền, khẽ mỉm cười hỏi: "Dương Thiền, dạo này Nữ Oa nương nương đang bận chuyện gì?"
Tất cả mọi người trên bàn ăn đều im lặng. Chuyện liên quan đến Nữ Oa nương nương nhất định phải giữ thái độ kính trọng tất yếu.
Ngay cả Ngọc Hoàng Đại Đế cũng dời sự chú ý khỏi kim tiền, nhìn Bạch Cẩm với vẻ mặt kỳ lạ. Dò la tin tức về Nữ Oa nương nương, lòng lang dạ thú của ngươi không giấu được nửa rồi!
"Dạo này nương nương mê mua sắm, ngày nào cũng mua rất nhiều đồ, còn phàn nàn Thiên Đình giao hàng quá chậm!"
Bạch Cẩm cạn lời: "Bưu kiện của Thánh Nhân trong Hỗn Độn đều do Vô Chi Kỳ có cảnh giới Chuẩn Thánh giao hàng, có thể nói là cực nhanh, sao nương nương vẫn chưa hài lòng?"
Long Cát tò mò hỏi: "Muội muội, nương nương mua những gì?"
"Đồ ăn vặt nè, y phục nè, một vài pháp bảo thú vị nè..."
Long Cát cười hì hì: "Cũng giống ta!"
Dương Thiền ngập ngừng nói: "Trước khi ta đến đây, nương nương mở thông đạo dẫn tới Ngọc Kinh Sơn cho ta, ta đã gặp mẫu thân ở trong đó.
Cữu cữu, mẫu thân rất cô độc, chúng ta có thể cứu mẫu thân ra ngoài không?" Nàng nhìn Ngọc Hoàng Đại Đế bằng ánh mắt cầu xin.