Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch Full)

Chương 992 - Chương 992: Đã Định Vị Được Hằng Nga Tiên Tử

Chương 992: Đã định vị được Hằng Nga Tiên Tử

Sau tiệc chào mừng, Ngọc Hoàng Đại Đế kiếm đầy túi, sau đó liên tục tổ chức ca múa trên Thiên Đình, còn mời cả Âm Gian Nhạc Đoàn dưới Địa Phủ đến, Thiên Đình sáng rỡ bất kể ngày đêm.

Ở một diễn biến khác, yến hội vừa kết thúc, Dương Thiền lập tức đi vào Hỗn Độn dưới sự che chở của Bảo Liên Đăng, trở về Oa Hoàng Thiên.

Trong Oa Hoàng Cung, Nữ Oa nương nương ngồi trên vân sàng, nét mặt thản nhiên, không giận không vui, hờ hững nhìn thiên địa đổi thay qua hàng tỉ năm. Thanh Loan và Thải Phượng đứng hầu hai bên.

Dương Thiền quỳ xuống bồ đoàn bên dưới, cất giọng cầu xin: "Sư tôn, mẫu thân của đệ tử bị giam lỏng trong Ngọc Kinh Sơn. Mẫu tử chia lìa là nỗi đau khổ khôn nguôi của nhân gian, cầu xin sư tôn thương xót, cứu mẫu thân ta ra ngoài."

Nữ Oa nương nương cúi đầu nhìn Dương Thiền, giọng nói vừa hùng hậu vừa uy nghiêm vang vọng trong đại điện: "Dương Thiền, Dao Cơ vi phạm thiên điều, thần thánh khắp chư thiên không cứu được nàng."

Dương Thiền ngẩng đầu cầu xin: "Nương nương, người nhất định có thể làm được. Người từng thắng thiên nửa bàn, người có thể sửa đổi thiên điều. Cầu xin sư phụ cứu mẫu thân ta."

Sắc mặt Nữ Oa nương nương chợt thay đổi, nàng hỏi: "Ai nói cho ngươi?"

Dương Thiền chần chừ giây lát rồi cung kính thưa: "Là Câu Trần Đại Đế."

Bạch Cẩm? Ta thấy hắn rảnh quá mà.

Nữ Oa nương nương xua tay nói: "Không phải Thánh há có thể biết thủ đoạn của Thánh Nhân. Bạch Cẩm sai rồi, ngươi đi đi!"

Dương Thiền lập tức biến mất trong đại điện.

Thanh Loan tò mò hỏi: "Nương nương, ngài thật sự có thể sửa đổi thiên điều sao?"

Nữ Oa nương nương lạnh lùng hừ mũi: "Ta muốn sửa là sửa được, nhưng ta không muốn sửa thì người khác há có thể cưỡng cầu?

Bây giờ Bạch Cẩm lại dám kiếm việc cho ta. Thanh Loan, ngươi đi truyền pháp chỉ của ta, lệnh cho Bạch Cẩm thêu một trăm bộ váy tiên, nhất định phải là tự tay hắn thêu."

Hai mắt Thanh Loan bỗng sáng ngời, nàng cười hì hì nói: "Vâng, nương nương! Ta đi truyền lệnh ngay!" Nàng cấp tốc chạy ra ngoài, một đạo thanh quang xuyên qua Hỗn Độn.

...

Trong Thiên Đình, Bạch Cẩm đang nằm trên một đám mây trắng trôi theo gió, hưởng thụ tắm nắng.

Bên cạnh có một chiếc bàn, trên mặt bàn bày đồ uống mỹ thực như là nước trái cây, hoa quả khô. Đằng sau chống một cây dù che nắng, hệt như đi nghỉ phép ở bờ biển.

Đột nhiên, một đạo bạch quang nở rộ trước mặt, Bạch Cẩm lấy tay áo che mặt theo bản năng. Sau khi thả tay áo xuống, hắn phát hiện mình đã đến một không gian hư không, trong không gian trống trơn.

Bạch Cẩm ngồi dậy, cười sang sảng hỏi: "Thanh Loan sư muội, đây là ý gì?"

Thân ảnh của Thanh Loan tiên tử im hơi lặng tiếng xuất hiện trong hư không phía trước, như thể nàng vốn ở đó, không hề có cảm giác không hài hòa.

Thanh Loan tiên tử cười khúc khích: "Sư huynh, cuộc sống của ngươi thật tiêu sái! Thật khiến người ta ao ước!"

"Sư muội được ở cạnh nương nương mỗi ngày, ngày nào cũng được nương nương ân cần dạy bảo, đó mới là cuộc sống khiến người ta ước ao. Hàng nghìn hàng vạn tiên thần chốn hồng hoang, có ai không ước ao tạo hóa lớn lao như sư muội."

Thanh Loan tiên tử che miệng cười khẽ, ánh mắt ngậm cười: "Sư huynh, ngươi cũng có thể được nương nương dạy bảo."

Sắc mặt Bạch Cẩm hơi thay đổi, hắn hỏi: "Chẳng hay nương nương có gì phân phó?"

"Câu Trần Đại Đế Bạch Cẩm tiếp chỉ."

Bạch Cẩm lập tức đứng dậy, cung kính hô: "Đệ tử xin lắng nghe pháp chỉ!"

Thanh Loan tiên tử nở nụ cười như có như không: "Từ lâu trong Hỗn Độn có lời đồn, Câu Trần Đại Đế Bạch Cẩm am hiểu nữ công, tay khéo thêu được lễ phục sinh động tuyệt đẹp, có thể dệt lưu vân thành váy.

Nương nương rất vui khi nghe tin này, lệnh cho ngươi dệt một trăm bộ váy tiên, nhất định phải tự tay làm, không được dùng tiên pháp, nếu không tuyệt đối không tha."

Bạch Cẩm ngẩng phắt đầu, trợn to mắt: "Không, không phải chứ? Thanh Loan, ngươi không nhớ nhầm chứ? Lời đồn bắt nguồn từ đâu? Ta hoàn toàn không biết dệt váy tiên."

Thanh Loan tiên tử cười khúc khích: "Sư huynh, nương nương không bao giờ sai. Nếu ngươi cảm thấy nương nương sai, vậy thì nhất định là ngươi sai."

Bạch Cẩm lập tức nghẹn lời, vẻ mặt đầy khó tin. Thanh Loan, ta nhìn nhầm ngươi rồi, không ngờ ngươi cũng học được kỹ năng nịnh nọt. Ngươi muốn cướp bát cơm của ta đây mà!

Thanh Loan cười nói: "Sư huynh, người phải cố gắng lên! Nương nương vẫn đang chờ tay nghề của sư huynh ngươi đấy!”

Bạch Cẩm nói với vẻ mặt đau khổ: "Sư muội, ngươi đừng xem trò cười của ta nữa, có thể nói cho ta biết ta sai chỗ nào không? Cho dù chết cũng phải cho ta chết một cách minh bạch chứ!”

"Nương nương nói, bản thân ngươi cũng quá rảnh rỗi, lại dám kiếm chuyện cho nương nương làm.”

Trong lòng Bạch Cẩm hiểu rõ, quả nhiên vẫn là chuyện của Dương Thiền, mình không nên nhiều lời mới đúng.

Bạch Cẩm nở một nụ cười chân thành nói: "Sư muội, ngươi có thể truyền lời cho nương nương, thật ra ta chỉ muốn tuyên truyền một chút truyền thuyết truyền kỳ của Nữ Oa nương nương chí cao chí thánh. Trong lòng ta, nương nương còn vĩ đại hơn cả Thiên đạo.”

Thanh Loan tiên tử cười nói: "Hay ngươi tự mình tìm nương nương giải thích đi! Ta không dám nhắc đến với nương nương.”

Nàng giơ ngón tay lên lắc lắc: "Một trăm cái nha!” Thân ảnh lập tức biến mất.

Vẻ mặt Bạch Cẩm cứng lại, thực sự để ta thêu một trăm cái váy sao? Lúc bình tĩnh lại thì bên ngoài đã xuất hiện mây trắng, quay đầu nhìn nước hoa quả khô ở bên cạnh, cũng không còn thơm nữa.

"Haizzz.” Bạch Cẩm đứng dậy, thở dài nói: "Tiểu Kim, giúp ta xác định vị trí của Hằng Nga Tiên Tử.”

"Ting! Đã định vị được Hằng Nga Tiên Tử, vị trí nằm ở Huyền Nữ Cung.”

"Bí mật liên lạc với Hằng Nga Tiên Tử, mời nàng đến Điểu Sào một chuyến.”

"Vâng!”

Bình Luận (0)
Comment