Khổng Tước Công Chúa đứng dậy, có chút lo lắng nói: "Ta phải trở về rồi, ngươi nhất định phải chú ý an toàn. Nếu như không đánh lại thì hãy đến Khổng Tước Sơn Trang của ta, ta có thể bảo vệ cho ngươi.”
"Tiểu gia không cần ngươi bảo vệ. Đợi tiểu gia bắt được Đường Tam Tạng thì sẽ giao cho ngươi.”
"Nhưng ta không muốn!”
"Thứ tiểu gia tặng không phải là thứ ngươi muốn, nhưng là thứ mà tiểu gia ta có.”
Khổng Tước Công Chúa suy nghĩ một lúc, gật đầu đồng ý nói: "Ừm, ngươi nói cũng có lý. Vậy ta đi đây!”
"Trở về làm công chúa ngoan ngoãn của ngươi đi! Tiểu gia là nam nhân muốn trở thành đại ma vương, rồi sẽ có một ngày tiểu gia ta đạp thiên địa dưới chân.”
"Ngươi nhất định phải chú ý an toàn! Nếu không, ta sẽ không có ai chơi cùng.”
"Yên tâm đi! Đúng rồi, đợi ta bắt được Đường Tam Tạng, ngươi hãy đến làm yêu vương cùng ta.”
"Phụ mẫu ta sẽ tức giận.”
Hồng Hài Nhi vung tay, khí phách nói: "Cứ quyết định vậy đi.”
"Nhưng ta không đồng ý!”
"Ta đồng ý, ngươi về nhanh đi! Ở nhà đừng chạy lung tung, đợi ca bắt Đường Tam Tạng đưa tới.”
"Ngươi nhất định phải chú ý an toàn!”
Trên người Khổng Tước Công Chúa loé lên Ngũ Sắc Thần Quang, sức mạnh ngũ hành phá vỡ không gian, hình thành một cánh cửa không gian. Nàng bước vào cánh cửa không gian, sau đó biến mất.
Hồng Hài Nhi bay lên, ngồi xuống chiếc ghế da hổ ở vị trí chủ vị, kêu to: "Người đâu!”
Một tên tiểu lang yêu từ bên ngoài chạy vào, quỳ xuống cung kính nói: "Bái kiến đại vương!”
Hồng Hài Nhi quơ chân phân phó: "Phái tiểu quỷ dưới trướng điều tra cẩn thận hòa thượng đến từ phương Đông.”
Lang yêu ngẩng đầu ngập ngừng hỏi: "Đại vương, ngươi đang nói về Đường Tam Tạng sao?”
"Ồ, ngươi biết hắn sao?”
Trong mắt lang yêu loé lên một tia sợ hãi, nhanh chóng trả lời: "Khởi bẩm đại vương, ta có một người họ hàng xa là sói thảo nguyên, lúc trước đã đến đây cùng với đại vương bọn hắn là Độc Nha Sư Vương, chiếm dãy núi phía đông của chúng ta làm vua.
Vài ngày trước, người họ hàng đó của ta đã chạy đến đây cầu cứu, nói rằng đại vương của hắn đã bị đám người Đường Tam Tạng giết chết, ngay cả xác cũng không còn. Đặc biệt là Đường Tam Tạng còn vô cùng tàn nhẫn, dùng một loại tuyệt chiêu nào đó xé xác yêu quái.”
Hồng Hài Nhi trầm ngâm nói: "Nói cách khác, đám người Đường Tam Tạng đã cách Khô Tùng Giản không xa.”
"Đại vương, bọn hắn vô cùng đáng sợ, tiểu nhân nghĩ tốt hơn hết chúng ta nên tạm thời tránh đi.”
"Sợ cái gì? Tiểu gia ta tự mình có cách.”
Lang yêu uyển chuyển nói: "Đại vương, những thủ đoạn đó của ngươi có lẽ không hữu dụng cho lắm. Không phải chỉ có một mình Đường Tam Tạng độc ác, ngay cả những đệ tử mà hắn thu nhận cũng đều là hung thần ác sát.
Nghe thân thích của ta nói, Đại đệ tử của hắn là Tôn Ngộ Không Tề Thiên Đại Thánh một lần ăn ba tên yêu quái, một bữa ăn tới ba trăm tên.
Nhị đệ tử của hắn là Trư Bát Giới Thiên Bồng Nguyên Soái, rất thích ăn tim gan của quái vật.
Tam đệ tử của hắn là Sa Ngộ Tịnh, rất thích ăn đầu của yêu quái. Nghe nói mỗi ngày hắn đều đeo chín cái đầu yêu quái đã nướng quanh cổ, vừa đi vừa ăn, trông vô cùng đáng sợ.
Đại vương, theo tiểu nhân thấy, chúng ta không nên chọc vào bọn hắn.”
Hồng Hài Nhi trợn tròn mắt, nếu như thực sự không có khả năng địch lại, vậy thì phải dùng trí thôi. Cái tên Tôn Ngộ Không này nghe quen quá! Hai mắt hắn sáng lên, đắc ý cười: "Ta đã có cách bắt Đường Tam Tạng, mau mau đi dò thám!”
Lang yêu không tình nguyện đáp: "Vâng!” rồi xoay người chạy ra ngoài.
...
"Bạch Long Mã đi về phía Tây, đưa Đường Tam Tạng và ba vị đồ đệ lên đường đến Tây Thiên thỉnh kinh, đường đi xa vạn dặm…” Một tiểu khúc kỳ lạ vang lên trong núi rừng.
Bạch Long Mã kéo chiếc xe ngựa lơ lửng chậm rãi bước đi, Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh đánh xe ngựa, còn Tôn Ngộ Không thì ngồi trên nóc xe lớn tiếng gào rú.
Trư Bát Giới hét lên: "Hầu ca, ngươi đừng làm loạn nữa, lão trư ta sắp chết đến nơi rồi.”
Tôn Ngộ Không tức giận nói: "Tên đầu heo này, đúng là không biết thưởng thức, đây chính là nghệ thuật.”
Bên trong xe ngựa, Đường Tam Tạng đau khổ nói: "Hầu tử, nếu ngươi còn kêu nữa, bần tăng sẽ liều mạng phân cao thấp với ngươi.”
"Tiểu hoà thượng ngươi không biết tốt xấu, đây là nghệ thuật mà Câu Trần Đại Đế truyền cho ta.” Tôn Ngộ Không phát ra những tiếng kỳ quái.
Sa Ngộ Tịnh cũng không nhịn được nói: "Sư huynh, ta nghĩ hát hay mới là nghệ thuật.”
"Hay lắm! Các ngươi thấy lão Tôn ta hát khó nghe chứ gì.” Một đoàn bốn người vừa cãi nhau vừa đi vào trong rừng.
Trên trời cao, Hạnh Hoàng Kỳ Ngụy bay phấp phới, hình thành một khu vực khép kín. Trong khu vực đó, Khương Tử Nha dẫn theo ba đại yêu đứng thẳng, tên đại yêu nào cũng có hình thù kỳ quái.
Một tên yêu vương đầu hổ buồn bực nói: "Khương chưởng môn, bên dưới chính là Đường Tam Tạng, chúng ta đi bắt hắn đi.”
Khương Tử Nha khẽ lắc đầu nói: "Không bắt được!”
"Tại sao không bắt được? Ta thấy bốn người chúng ta đối phó với bốn người bọn hắn, chắc chắn sẽ thắng!”
"Bởi vì nơi đây là Khô Tùng Giản, địa bàn của Hồng Hài Nhi.”
Bóng người choàng hắc bào đứng bên cạnh âm trầm nói: "Chỉ là một tiểu tử mà thôi, sao lại phải để ý?”
Yêu vương đầu hổ trầm giọng nói: "Phụ thân của hắn là Ngưu Ma Vương cũng có chút danh tiếng ở Tây Ngưu Hạ Châu. Nhưng ở Bắc Câu Lô Châu, hắn là cái thá gì chứ?”
Khương Tử Nha cười như không cười nói: "Nếu các ngươi muốn thì cứ việc ra tay, còn ta thì không dám.”
Ba tên đại yêu nhìn nhau, trong lòng có chút bất an.
Hắc bào đại yêu cung kính nói: "Vẫn xin Khương chưởng môn chỉ giáo.”
Khương Tử Nha nhìn về phía hai đại quỷ còn lại.
Hai đại quỷ kia cũng cung kính hành lễ nói: "Vẫn xin Khương chưởng môn chỉ giáo.”
"Nếu các ngươi đã thành tâm thỉnh giáo, ta sẽ nói cho các ngươi biết.”