Hồng Hoang - Virus Tử Thần

Chương 54



Kai phát hiện Sam còn khó xử chuyện trong rừng, gã đến giúp mẹ Sam nấu nướng để tìm cách gỡ rối.
- Thế giới ngưỡng mộ và ghen tị em gái đáng yêu, tiếc rằng cháu có em gái mà không...!à...!chưa có em trai...
Thanh Hằng cười nhẹ cách Kai mở đầu câu chuyện, khéo léo nhấn mạnh tình anh em bằng câu nói bỏ lửng và xem Sam nấu nướng, thằng em luôn quay lưng về phía gã.

Thanh Hằng gật đầu hiểu ý, người mẹ than mỏi gối đau lưng nhằm kiếm cớ về phòng.
- Chậc, già yếu rồi, cháu giúp ta nấu nốt nhé!
Bà cùng Huge ra khỏi nhà bếp.

Kai nhờ Sam lấy hộ dao gọt hoa quả, thằng em đưa nhưng vẫn dán mắt vào món mình nấu.

Kai khẽ cười cố ý lia lưỡi kim loại vào ánh nắng trên cửa sổ, luồng sáng chói mắt hắt vào Sam.

Kai lặp đi lặp lại nhiều lần, Sam cảm giác ông anh cố ý, hắn ngó sang xem, thằng em đếch chớp mắt nổi trước màn biểu diễn nghệ thuật, tốc độ nhanh hơn hắn, lưỡi dao đan ngang chéo dọc cắt tỉa rau củ thành đủ hình dạng đáng yêu, trầm lặng, tinh nghịch...!Sam khẳng định mọi lứa tuổi đều thích ngắm và ăn món chỉ để trang trí là chính này.
Kai bày đồ vào đĩa lớn, đặt cá lên thớt, liệng dao rạch bụng moi nội tạng, lớp vẩy bị xắt mỏng chuẩn từng centimet, gã nhẹ nhàng tách da cá mà vẩy không hề dính tí thịt, lách dao vào sống lưng rút nhẹ, nguyên khung xương bị lọc ra không sót mảnh nhỏ, khía xỉa mấy lượt cắt từng lát không mỏng không dày, vừa vặn hoàn hảo thành hình trăng rằm, trút cá vào nồi hầm bốc hương liệu thơm ngát.

Sam gặp đúng đối thủ liền quên hết mọi thứ, đầu bếp anh gõ keng keng dao kéo vào nhau, Sam hiểu ông anh muốn thách đấu, đầu bếp em bèn bắc chảo lên bếp, rải lớp dầu mỡ khiến cháy bùng ngọn lửa chớp nháng, thả thịt nướng xèo xèo, khói bốc nghi ngút mùi thơm nức tỏa khắp nhà.
Rose nhẩy mũi mấy cái, háo hức đến xem hai gã đàn ông hí húi lục sục, nàng cười tít mắt màn tung chảo rồi hứng thức ăn bắt lửa vàng ruộm, những miếng thịt bóng mượt chảy nhẫy mỡ lấp lánh trong ánh mắt ngưỡng mộ, trầm trồ trông Sam hất thịt lên cao, toàn bộ bay vòng sang đồ đựng trên tay trái Sam, hắn lượn đĩa ba lượt hứng toàn bộ, từng miếng thịt liền xếp hàng ngay ngắn gọn gàng.
Rose chuyển qua thán phục Kai, anh trai bạn thân làm món cơm cuộn truyền thống Thái Dương.

Gã tỉ mẩn hoàn thành từng khâu, từng phần nên nửa tiếng sau mới hoàn thành.

Rose chưa hiểu lý do Kai xếp nguyên liệu sai vị trí, nàng toan nhắc nhở nhưng thấy gã chăm chút từng li từng tí, dáng vẻ như đầu bếp chuyên nghiệp, nàng đoán chắc ông anh có lý do riêng.

Rose hướng chú ý sang Sam, khóe môi tự động múm mím coi gã bình thường siêu quậy, nay biến thành thanh niên nghiêm túc đúng nghĩa, chú tâm tuyệt đối vào món mình nấu, mỗi lát cắt, mỗi vết khía và mỗi lần làm bất kỳ điều gì đều không một động tác thừa, chính xác từng centimet.
Nàng nén tiếng hinh hích nom hắn trang trí món phụ quanh món chính tạo hình đoàn viên.

Sam hài lòng thành phẩm hoàn hảo, chu mỏ huýt sáo bài hát về tình thân gia đình, nhào bột trộn rau tẩm hương thảo dược làm bánh chay, thao tác nhẹ nhàng gây cảm giác không chạm vào nguyên liệu, Rose che miệng khẽ khúc khích cách nâng hơn nâng trứng, hứng hơn hứng hoa hệt với chị dâu tương lai.

Nàng suýt vỗ tay khen tạo hình bồ công anh thuần khiết sinh động như thật.

Chỉ có anh trai cùng tri kỷ biết Hanna cuồng đóa hoa bất tử.

Sam biết cũng chẳng lạ, chị dâu em chồng coi nhau là người thân ruột thịt, đương nhiên Sam phải nắm bắt sở thích ấy.
Cả nhà và bạn thân sắp nhận món quà ý nghĩa, Rose bất giác muốn được tặng quà, nàng có thể thấy Sam làm mọi thứ, cô gái vốn khéo léo tinh tế vẫn kiễng chân không biết bao nhiêu lần, nàng chẳng nhận ra đang bộc lộ ngóng đợi hắn mang niềm vui cho mình.

Hắn thẩy khuôn bánh vào lò nướng, phủi tay quay qua xem ông anh cuộn miếng cơm cuối cùng.
- Tôi bảo vệ em gái không bằng người anh em bảo vệ chị dâu, nay lại thua với tỷ số đậm, đắng lòng cho “vùng trời”.
Sam bật cười lời bông đùa, hắn thao thao bất tuyệt với Kai, chăm chú xem ông anh dùng khăn ẩm lau đều mặt dao, cắt cuộn cơm thành từng miếng nhỏ vừa ăn, xếp ra đĩa, rưới thêm ít sốt mayonnaise lên trên, kế bên bày ít gừng hồng ngâm chua ngọt.

Sam đứng bắt chéo chân, nhấp ngụm nước xem Kai xắt thịt bò từng miếng vuông vắn ướp gia vị cùng mật ong kết hợp thảo dược.

Sam trầm trồ trông ông anh tẩm ướp đến đâu, miếng thịt bóng mượt đến đó, chóp chép ngắm món ăn hội tụ đầy đủ sắc màu bắt mắt, hương thơm nồng nàn quyến luyến thính giác khiến hắn hẩy mũi liên tục, hau háu muốn nếm thử mùi vị chắc chắn xứng tầm màn tra tấn thị giác.

Ông anh cười thằng em đương nuốt nước miếng:
- Cậu làm tôi sợ đấy, người anh em!
Sam nhe răng hề hề xem Kai sốt thịt thơm nức mũi, ông anh đặt trọn tình cảm vào món ăn dành cho em gái, nâng niu nhẹ nhàng không kém hắn.

Sam dán mắt vào coi, chẳng chú ý có người hóng trông hắn sẽ làm một điều gì đó.

Mỗi giây mỗi phút chờ đợi trôi qua trong sự hụt hẫng không hề nhẹ, kẻ vô tâm ấy khiến ai đó thấy mình thật...!vô duyên và tiếc vì mong ước bất thành, buồn vì lỡ tới nơi không nên đến để bị trêu đùa cảm xúc, dù “người ta” đâu cố ý có lỗi với mình.

Tâm sự thiếu nữ bôi xấu sắc mặt bừng đỏ nóng ran má đào.


Hoang mang khó hiểu chính mình, kẻ trong cuộc giật thót nhận thấy Sam bất giác nhột gáy ngó ra cửa, nàng bất động cứng đờ người, hai giây sau hấp tấp quay ngoắt rồi bỏ đi ngay.
Sam méo mặt ngó cô nàng cúi đầu giống tẽn tò ngượng ngập, nàng siết chặt hai tay ngăn xung động run từng hồi, tên ngố tình chép miệng tặc lưỡi đếch hiểu nổi đám con gái, đứa nào đứa nấy thích chơi ú tim trong mê cung và bắt đàn ông lần mò tìm mình.

Gã thô lỗ lờ đờ mắt cạn lời sư tử Hà Đông, thở phù một hơi rồi tắt lò vi sóng, xếp bánh lên đĩa, bày biện rau thơm trái ngọt xung quanh.

Hắn trang trí đồ ăn xong đúng lúc Kai hoàn thành cá hầm, thịt sốt cùng món cơm cuộn truyền thống.

Anh và em he he đập tay nhau, lần lượt mang bữa tối ra bàn tiệc.

Kai bảo quản cẩn thận cơm cuộn để dành cho cuối buổi tiệc.
- Cơm đê, cơm đê, đói ngấu bụng rồi!
Kai lắc đầu cười thằng em hau háu ngồi vào ghế, gã hào hứng vô phòng mời cả nhà ăn cơm.

Kai chờ người lớn đi trước, gã mới khom lưng cõng em gái, Hanna vẫn tự nhiên như bình thường, Rose lại ngại ngùng nấn ná chưa muốn đi.

Hanna ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế, Rose?
Rose gượng cười nói không có gì, nàng khẽ điều chỉnh nhịp thở, gắng xua bối rối để lấy lại vẻ hoạt bát trêu người nọ, chọc người kia trong khi ra bàn tiệc.

Sam tính đến đỡ chị dâu, người mẹ ngầm ra hiệu nếu hắn làm thế, Hanna sẽ ngại ngùng.

Sam gật gù hiểu rằng đôi khi phải để mọi thứ diễn ra bình thường mới tốt nhất.

Hắn chuyển qua Rose, cô gái phớt lờ cứ như Sam không có mặt dù hắn ngồi lù lù trước mắt nàng.

Hắn chậc lưỡi tép tép miệng đếch quan tâm nàng nữa, cơ mà lại cảm tưởng từ lúc bị ngó lơ, cô gái rắc rối lén ném cái lườm giận dỗi vào hắn.

Vãi đạn, tôi trêu tròng cô đếch đâu, tự dưng khó chịu với tôi là thế quái nào, hắn nhíu nhó nhòm nàng.

Rose phớt lờ hắn nhưng lại nói chuyện rôm rả với mọi người, cô nàng liếc mày ngó trộm Sam méo con mắt bên phải, dẹt con mắt bên trái, môi dưới trề xuống, môi trên hếch lên, hắn đếch chịu nổi con sư tử Hà Đông đang yên đang lành lại “thái độ” với mình, tên ngốc xít lập tức đến nhà vệ sinh:
- Mọi người ăn trước đê!
Rose “báo thù” thành công bèn mém mép khinh khích, gần như không phát tiếng vẫn bị bạn thân phát hiện, Hanna định hỏi nhưng khóe môi lại tủm tỉm, nào giờ chưa từng thấy con nhỏ lầy lội khó ở, mấy phút sau trở về tính lí lắc luôn luôn năng động, luôn luôn đùa tí cho vui.

Rose chẳng biết tri kỷ cười thầm mình đang biểu hiện lạ, nàng thích chí trông Sam vò nát mũ, hễ nổi quạu hay bó tay cạn lời, hắn biến cái mũ thành nạn nhân tội nghiệp, tên ngốc còn gãi xổ tung tóc, bực bội đóng sầm cửa khiến nàng suýt sặc nước.

Ba người kia ngơ ngác chả hiểu sao các cô gái cùng giấu cái vén môi ý nhị, dường như mỗi đứa còn cười hai chuyện khác nhau.

Lạ là Hanna cười Rose trong khi Rose cười điều chẳng liên quan đến bạn nàng.

Đàn ông không nên tò mò chuyện đàn bà con gái, Thanh Hằng hiếu kỳ nhưng chưa tiện hỏi, bà e khiến không khí mất tự nhiên bèn hòa vào niềm vui với con cháu:
- Lâu lắm rồi bác mới vui thế này! - Bà ngoái về nhà vệ sinh gọi Sam - Mày ngủ luôn trong đấy hả Sam!
Sam đang bực mình nhưng nào dám cáu với mẹ, hắn nói vọng ra:
- Con đã bẩu ăn trước đi, con bị táo bón, mặc kệ con!
Tất cả cười rần, Rose không thể nén tiếng lanh lảnh, đau ruột tên thô thiển khiến người ta cười chảy nước mắt và...!“bức xúc”.

Ý nghĩ “bức xúc” ngăn âm thanh hơi kém duyên.

Rose giả vờ khát nước đến tủ lạnh lấy đồ uống, mục đích để xem có bị phát giác biểu hiện lạ, mọi người đang vui nên không ai nghi ngờ, nàng xác định an toàn bèn cầm chai nước về bàn tiệc.
Cả nhà trò chuyện sôi nổi, chủ đề xoay quanh cuộc sống thường ngày nhưng mang sức hút kỳ lạ với Kai.

Gã thích tính cách phóng khoáng của Huge, đa số người lớn thường mắc bệnh “bề trên” khoái thể hiện ta là bậc cha chú, nói chuyện bất kỳ ai, căn bệnh mãn tính di căn vào mỗi cử chỉ, nhiễm trùng vào từng câu đó tái phát nghiêm trọng mà họ không biết (một số đếch cần biết) nhằm giáo huấn: bọn trẻ sâu sắc tài ba mức nào chỉ là đám ăn cơm ít hơn mình ăn muối, và để gò vô quy tắc ai cũng biết rồi nhưng khổ lắm cứ bắt nghe mãi:
“Tao là người lớn, tụi bay là trẻ con, trẻ con phải nghe lời người lớn, cấm hóng hớt, cấm nói leo, cấm cãi dù đúng hay sai!”
Căn bệnh áp đặt tư tưởng đó giết chết suy nghĩ của thế hệ trẻ, đám con nít trong mắt người lớn sẽ thành kẻ mất chính kiến.

Huge không nhiễm căn bệnh mà những kẻ mắc bệnh chẳng biết (vô số người đếch cần biết) mình bị bệnh.

Ông cười tốc mái nhà hễ kể điều hào hứng nào đó, thú vị nhất là Sam ngày bé quậy phá thế nào, lớn lên còn bất trị hơn, tất cả cười ầm nhà.
Kai lắng nghe từng câu như sợ bỏ sót nửa lời, gã sẽ tiếc nuối và thấy có lỗi với người mình tôn kính.

Gã trầm ngâm suy ngẫm về Huge.

Mọi kẻ làm cha mong muốn trở thành Huge thứ hai.

Mọi đứa con trên thế giới mơ ước được gọi người đàn ông vĩ đại là cha.

Mơ ước không đến từ những chiến công hiển hách trên chiến trường, những kỳ tích vào sinh ra tử thành huyền thoại, mọi điều phi thường không thể so sánh chuyện đời thường: nói dăm ba câu lại tranh cãi gay gắt, hễ gặp biến cố, cha con tìm mọi cách, chẳng do dự làm chuyện điên rồ nhất - nếu điều đó có thể vực dậy tinh thần cho gia đình.

Điển hình nhất là Sam bị vu oan hiếp dâm, thế giới ngưỡng mộ - ghen tị kẻ có người cha mẫu mực.
Kai chạnh lòng nhớ đến cha mình.

Đấng sinh thành ùa về cùng ký ức buồn dập tắt nụ cười, Kai âm thầm hướng về Huge - người cha đang vui đùa với mọi người, hình ảnh thô kệch nhưng nồng ấm lưu dấu ưu tư trong lòng Kai, trái tim tưởng chừng chai sạn tình phụ tử, nay lại đau nhói.

Tâm lý chới với trong quá khứ, Kai vẫn ngăn tinh thần rơi vào hỗn loạn, kẻ bản lĩnh tươi cười rót rượu cho Huge, người cha sang sảng cười nói, giọng vang như sấm khiến Sam gào mồm:
- Ông be bé cái mồm cho tôi nhờ, đếch có ai điếc mà oang oang hơn cháy nhà thế?
Mọi người cười ngất nghe Huge trợn mắt chửi thằng con:
- Tổ sư mày thằng mất dạy, tao là bố mày đấy!
Sam nhại giọng cha mình:
- “Tao là bố mày đấy!” - Sam trề môi - Câu này cũ rích zồi, đổi câu khác đê bố già, nhảm lắm!
Kai hào hứng cười trông Huge cãi nhau tay đôi với Sam, ông không quan tâm mất hình tượng cha ông mẫu mực, người cha phô bộ dạng đếch biết tao là bố hay mày là bố:
- Bố mày số nhọ mới có thằng con rách giời rơi xuống là mày!
Rose cười rinh rích nghe Sam cãi cha nhem nhẻm:
- Ông biết tôi ghét lão giời còn “gán ghép” tôi với thằng đàn bà đó làm giề, vừa phải thôi, ông già mắc dịch!
Thanh Hằng luôn cấm con cái xúc phạm trời đất thần linh, nhưng cả nhà đang hạnh phúc sau biến cố, bà không muốn gia đình mất hứng, bèn lắc đầu cười cha con Sam cãi vã bằng giọng điệu vui nhộn.

Người mẹ nhẹ nhàng nhắc Sam:
- Thức ăn sắp nguội rồi!
Sam nhăn mặt bước ra từ hành lang.

Rose thấy đáng nghi, nhà vệ sinh bên trái đối diện phòng ngủ, Sam đi đến từ bên phải, hắn tỉnh bơ giống sợ bị lộ làm chuyện lén lút, nàng săm soi hắn, hắn tròn mắt nhún vai kiểu nhìn gì ghê thế chị hai.

Nàng đánh trống lảng:
- Cháu mời cả nhà ăn cơm!
Sam chả rảnh khằn khèo sư tử, chép miệng nói:
- Ăn trước ăn sau như nhau, người một nhà cả, mẹ quan trọng hóa vấn đề làm gì cho mệt!
Mọi người chẳng thấy lạ Hanna cúi đầu e lệ, kỳ quái là Rose tỏ ra bình thường đến thản nhiên, sắc màu nữ tính trên má đào lại tố cáo nàng “có tật giật mình”.

Thanh Hằng ngó Sam muốn nói gì đó với Rose, bà e thằng con thô lỗ lại thất thố, con gái người ta độn thổ không giấu nổi xấu hổ, người mẹ đập vai con trai:
- Cái thằng bạ đâu nói đấy.

Dù tất cả có nghe lời mày, Kai vẫn chờ mày đấy thằng ngốc!
Sam chưa hiểu ý mẹ, cơ mà thấy cha gãi mũi cụng ly cùng Kai, ổng đếch nói câu nào mà show nụ cười hàm ý cảm ơn Kai, hắn ngơ ngác tập hai, Kai giục ngồi kế bên để em trai không khó xử với gã nữa, hắn mới nhận ra hai người đối thoại không lời chuyện trong rừng.

Sam im lặng cúi đầu thay lời xin lỗi lỡ xúc phạm Kai và chị dâu.

Ông anh với bà chị bật cười tư thế giống hệt người Thái Dương.


Rose khinh khích tên ngốc đang vui hơn Tết.

Hắn đùa giỡn Kai, Kai trêu chọc hắn.

Thanh Hằng và Huge sững lặng cái cách Sam nhai thịt nhuồm nhoàm, em trai chùi dầu mỡ ra tay quệt mặt ông anh.

Từ ngày xảy ra biến cố, cha mẹ không thấy Sam quậy phá như vậy nữa.

Cha mạnh mẽ sắt đá hay mẹ yếu đuối đa cảm, ngậm ngùi hoen đỏ khóe mắt hai người, cha mẹ gượng cười để con cháu hưởng trọn niềm vui.
Lý trí mách bảo phải kìm nén cảm xúc, nuốt lệ cay đắng ngắt vào tim, nhưng đúng lúc cha mẹ cân bằng tâm lý, Kai vò đầu Sam, cười vang nhà nhét bánh vào miệng em trai.

Tiếng cười trút hết ưu sầu na ná thanh âm quen thuộc ngày xưa.

Hồi đó, thanh âm ấy gieo nụ cười trên môi cha mẹ, nay lại khiến nhớ quay quắt hình bóng thân thương.

Bóng hình người thân yêu nhất tái hiện trong Kai - người anh khác đang vui đùa cùng em trai của bóng hình ấy.

Anh em thân thiết là đáng mừng, trớ trêu thay vô tình bóp nghẹt trái tim của cha mẹ.

Hai người không để buồn thảm xâm chiếm quá lâu, Huge gãi mũi và chấm nhẹ đôi mắt ngấn nước, thoáng chốc gương mặt không còn thương cảm nữa.

Thanh Hằng giả bộ tra thuốc nhỏ mắt nhằm xóa tan lệ cay.
- Bác bị đau mắt ạ?
Kai và Sam đang giỡn nhau, nghe Hanna hỏi mẹ, hai người dừng đùa nghịch.

Sam ôm đầu mẹ, vê tay vén nhẹ mi liền thấy mắt bà chưa hết đỏ:
- Mẹ đau mắt đỏ rồi!
Sam rút kính trong túi áo áp vô mắt mẹ:
- Mẹ đeo cái này đi.

Mai con mua kính khác!
Thằng con siêu quậy đeo xong liền phụt miệng, hắn đếch kìm nổi mà xổ một tràng nắc nẻ.

Các cô gái nén tiếng cười biến mình thành vô duyên.

Thanh Hằng tò mò soi gương, người mẹ tròn mắt nhòm kính quái dị khiến bà trông như diễn viên hài, nước mắt liền tan biến theo âm thanh sảng khoái.

Bà và Huge thở phù tự trách quá đa cảm, sau bao sóng gió, hôm nay là ngày vui nhất nên phải quên hết ưu phiền, tình thân mới không còn khoảng cách trong bữa cơm gia đình.

Tư tưởng thông suốt, bà trêu chọc Sam:
- Thằng con nhắng nhít, mày biến mẹ thành trò hề còn sằng sặc như điên, không sợ bị chê cười à?
Sam lia cái nhìn biết thừa vào bố già:
- Chuyện này mẹ phải hỏi ông già, nhể, đồng chí Huge?
Tất cả chả hiểu Sam có ý gì nên chăm chăm ngó hắn.

Huge méo mày nhăn mũi hỏi:
- Mày nói cái quái gì thế? - Huge chép lưỡi - Má nó lại thích tỏ ra nguy hiểm rồi!
Sam chớp chớp mắt, khục khục trong miệng:
- Thôi đi bố già, đừng giả vờ nữa! - Hắn ngoắc ngón cái về phía Kai - Mẹ nói cả nhà có ăn trước, Kai vẫn chờ tôi.

Ông anh muốn gắn kết tình cảm anh em để tôi không khó xử chuyện trong rừng nữa.

Lúc nãy ông mới cười mỉm chi thay lời cảm ơn ông anh!
Mọi người mủm mỉm nhìn hắn theo kiểu “Sam đang thể hiện”.

Hắn vẫn thao thao bất tuyệt “bóc mẽ” bố già:
- Mẹ à, con tưởng vì muốn con trai dám làm dám chịu nên bố già không bảo lãnh.

- Hắn che nửa miệng cười khúc khích - Bây giờ con mới hiểu tấm lòng người cha vĩ đại, bố già muốn người cùng luật sư giúp con phải là Kai.

Ổng biết chắc chắn Kai sẽ đến đồn cảnh sát, bố già ung dung đến thăm rồi thản nhiên về nhà.
Mọi người không hiểu nổi vì sao Sam bình thường dễ nổi điên, hành động bản năng, hễ gặp chuyện quan trọng hoặc cần ứng xử khôn khéo, tên nóng tính sâu sắc đến khó tin.

Sam vẫn mải hùng biện, giơ ngón cái nể phục Kai:
- Ông anh không khiến bố già phải thất vọng! Ổng còn cùng luật sư thu dọn sạch sẽ tàn cuộc trong rừng!
Hắn bá vai ông anh, nháy mắt với Hanna, ra hiệu chị dâu chụp ảnh kỷ niệm.

Hanna căn chỉnh góc đẹp nhất chụp ảnh Kai tươi cười rạng rỡ, Sam nhăn nhở khoe hàm răng sáng bóng.
- Mọi chuyện diễn ra hoàn hảo đúng ý bố già, chúng con chẳng hề lấn cấn khó xử mà còn tình thương mến thương như anh em ruột thịt!
Rose cười kiểu nói nghe sởn cả da gà:
- Gớm quá cơ!
Huge há miệng ngáp dài thở hắt ra:
- Bảo nó thô vãi cả đạn lại tự ái!
Sam rung bần bật hai vai, cả nhà khẽ cười cách Huge phê bình màn bóc mẽ.

Sam không giỡn nữa mà cùng mọi người hâm nóng thức ăn.

Kai múc canh cá hầm vào bát của Thanh Hằng và Huge:
- Dạ, cháu mời hai bác!
Thanh Hằng ngó xuống bát canh, dừng giây lát ngắm món ăn không màu mè, giản dị mộc mạc như người mẹ, bà nhắm mắt hít nhẹ một hơi:
- Thơm dịu nhẹ khơi gợi vị giác! Nào nào, ăn thôi cả nhà!
Kai lần lượt lấy canh cho ba đứa em, gã trút phần còn lại vào bát mình nhưng chưa vội đụng đũa mà ngắm cả nhà thưởng thức.

Mọi người gật gù gia vị cổ truyền ngọt nhẹ trong nước canh êm dịu.

Hứng khởi biến thành nhíu mày vì chua ran miệng lưỡi, vượt thử thách đầu tiên không lâu, vị cay sục sôi xé từng khúc ruột khiến gợi nhớ nỗi đau khôn nguôi, kẻ trong cuộc hay tri kỷ của gia đình...!bùi ngùi cảm nhận thấm sâu trong chua xót là nước mắt đắng cay.

Nuốt ngược vào tim giọt lệ cuối cùng, hương thơm nhẹ nhàng chuyển thành nồng nàn ấm áp - như cái tình kẻ đồng cảm dành cho nhau, ấm áp ấy còn là ý nghĩa “khổ tận cam lai” Kai gửi gắm gia đình.

Vị cay xé lòng không còn giày vò tâm can nữa, kẻ hữu tình cười ra nước mắt cảm nhận cay đắng tan biến dưới hương vị ngọt ngào.

Kai khẽ cười ngắm người thân, chẳng ai khóc nhưng nước mắt vẫn xông đỏ khóe mi, lệ cay không còn đắng ngắt nữa mà ngọt ngào sâu lắng.

Tất cả lặng trông bát đũa đặt ngay ngắn kế bên người mẹ, nơi đó có một chiếc ghế trống đang chờ người thân yêu nhất trở về.
Mọi lời nói lúc này đều vô nghĩa, Kai tránh ngắm quá lâu để người thân không bối rối, gã lẳng lặng nếm trải món ăn mang sắc màu giản dị - hương thơm nồng ấm - vị cay đắng ngọt bùi do chính mình tạo nên.

Ông anh thả hồn vào cảm xúc dâng trào, Sam lại ngại ngùng vì mềm yếu như phụ nữ, hắn lén liếc liền phát hiện bố già gãi đầu, gãi mũi để xóa dấu vết ủy mị lần nữa.

Tìm mãi cái cớ hợp lý mới xuất hiện, Sam vẫn kiên nhẫn chờ ông anh “tận hưởng” trọn vẹn, hắn khẽ gọi Kai, gã quay sang chưa đầy ba giây, thằng em rút khăn giấy trên bàn lau nước mắt hoen ướt mi ông anh.
- Anh em phải thân nhau thế này mới là người một nhà chớ!
Tâm trạng đang trầm lắng vẫn không nhịn nổi cười, tất cả cạn lời tới đáy nhưng thầm cảm ơn hắn, nhờ tên lầy lội mà không khí lại tươi chẳng cần tưới, mọi người ăn xong cá hầm chuyển sang thịt bò sốt mật ong.

Thớ thịt dai mấy giây đầu tiên, nhai đều từng nhịp, miếng ngon mềm nhuyễn tiết nước ngọt đậm quyện nước sốt béo ngậy nhưng không ngấy, sốt mặn đằm môi quấn quyện quanh lưỡi, mayonnaise dung hòa hương liệu thảo dược thơm ngất ngây dậy mùi mật ong, cả nhà hít tràn lồng ngực để thỏa mãn thính giác.


Tất cả gật gù cảm tưởng chưa kịp nuốt, thịt hòa tan trong khoang miệng.

Huge khoái nhất, người cha thoải mái đánh chén món khoái khẩu.

Một miếng, hai miếng, ba miếng, từng miếng, từng miếng bốc hơi trên đĩa mà bay vào thực quản kẻ sành ăn.

Bố già giơ ngón cái liên tục khen tài đầu bếp siêu đẳng:
- Cô nào làm vợ cháu là phước tổ ba đời!
Gia đình cười vui trông Sam kém miếng khó chịu, thằng em cầm đĩa thịt to tổ chảng mình nướng, xẻ cho mỗi người một phần đến lượt gạt vào bát cho bố già, hắn giả bộ ghen tị ông anh:
- Nhắm rượu nốt đi bố già rồi khen một thể!
Huge bỏ tót thịt nhai rau ráu rồi nhăn mặt chê:
- Đứa nào vớ phải mày, số nó còn đen hơn cả nhọ nồi!
Sam nghệt mặt, miệng kẻ thẳng một đường không hở tí răng lợi nào, cả nhà cười rung ghế bộ dạng cụt hứng.

Hắn lừ mắt làu bàu đổ hết thịt nướng còn lại vào bát Rose, đóa hồng toan chĩa gai nhọn vào Sam, đúng lúc này lời trêu chọc: “Thịt sống mà thèm nhỏ dãi, nướng lên đếch ai tranh ăn nổi với cô!” gõ từng nhát vào đầu nàng, Rose bặm môi hờn tên giận cha chém “hồng”, phản ứng rất chi thái độ để khép kín nụ cười e thẹn suýt khiến nàng đỏ mặt.

Nguyên ngày hôm nay tên vô duyên liên tục xáo trộn tâm tư nàng.

Lần này chẳng biết hắn vô tình hay hữu ý mà trao (đúng hơn là trút bức xúc vì bị bố già chê) món nàng thích nhất.

Hành động cục súc vẫn bôi đỏ má đào.

Đóa hồng cúi đầu chấm chấm đũa đẩy đống thịt tú ụ xuống bát cơm.

Sam chả biết con gái người ta đang vừa hờn vừa ngượng, hắn bô bô nói điều khiến nàng ém miệng ngăn cười thành tiếng:
- Nè ăn đê, ai chớ riêng cô, tôi đếch cần khen đâu! Đánh chén mái thoải nhá!
Mọi người cười khục tên ngố gái.

Rose vẫn tập trung ăn món mình thích, nàng cắn nhẹ từng miếng thịt quện mỡ bóng nhẫy mà không ngán, da dai giòn bóng bẩy bên ngoài quấn quýt bao bọc thịt mềm mượt như kẹo gôm, giòn dai cùng mềm mại nhảy múa trên đầu lưỡi, lả lướt khiêu vũ quanh khoang miệng, Rose lại cảm thấy món ăn độc đáo đang trượt patin khắp miệng lưỡi nàng, miếng thịt tan chảy theo cái nuốt hấp tấp vội vã.

Mấy lần sau, nàng mới có thể thản nhiên nhâm nhi hết hương vị thơm ngon ngọt lịm tim.

Rose không muốn nhưng bộ mặt nhăn nhăn nhở nhở vẫn lướt qua mắt nàng.

Cô gái tem tém miệng cười duyên, dù thoáng hiện rồi biến mất ngay, xui cho nàng vẫn không qua nổi mắt Hanna, tri kỷ thả nụ cười tinh tế vào biểu cảm dễ hiểu lầm nhưng chẳng còn kỳ lạ ấy.

Rose vẫn vô tư trông Sam tặng bánh bồ công anh cho chị dâu, hắn hỉ hả cười nói:
- Bánh này dành riêng cho chị, cấm đứa mỏ khoét nhé!
Hễ nàng xao động lại bị hắn xóa sạch cảm tình, Rose tức phát điên nhưng nào dám gây sự với hắn, nàng mấp máy môi muốn sạc điện tên đang nhơn nhơn trêu ngươi mình.

Hắn phớt lờ nàng, hớn hở trông chị dâu cười tươi hơn hoa, Hanna cảm ơn em trai và ngắm nghía món quà.

Sam giục ăn ngay cho nóng.

Hanna háo hức cắt bánh chia cho mọi người.

Lần này không buồn hay chê, tất cả cùng giơ ngón cái, Sam vênh mặt tự hào nghe chị dâu khen:
- Vỏ thơm giòn bùi, ruột bánh mềm dẻo quyện nhân ngọt the bạc hà thanh khiết.

- Nàng cắn miếng lớn nháy mắt với Sam - Em mở tiệm bánh đi!
Sam nhăn răng cười tít mắt, há mồm nói em xin miếng, Hanna liếc nhanh cô bạn thân đang nhấm nháp ngon lành, nàng nhoẻn miệng cười tinh quái hiếm thấy, giả bộ lỡ cắn quá to đúng lúc Sam đòi.

Hắn chưng hửng ngó bà chị, xui cho hắn và may cho ai đó là cha mẹ cùng ông anh vừa ăn xong miếng cuối cùng.

Rose cười mím lườm Hanna, con nhỏ “thuần khiết” nay dở chứng ranh ma, tri kỷ che miệng hi hi cảnh Rose cắn môi, ngượng ngùng “nhét” bánh vào miệng Sam.

Tên ngố gái ngáo ngơ mở to mắt nhòm nàng, Rose miễn cưỡng lườm nguýt chữa thẹn, nàng di tay ấn chặt khiến mặt hắn dính bê bết bánh:
- Xơi hết đi! Đồ ngốc ham ăn háu đói!
Hắn ứ ứ trong miệng trợn mắt nói trong tiếng nhai nhồm nhoàm:
- Ô àm ái ì ế? Ôi am ăn ắc ớ ì ới ô ả? Ồ ô iên!
Xấu hổ mãi mà chưa quen, Rose vẫn ngại bị phát hiện mình có “vấn đề” với Sam, cả nhà đang chú ý hai người, nàng phải đánh trống lảng bằng tiếng cười khanh khách:
- Nghẹn méo cả tiếng rồi, uống nước đi ông tướng!
Sam nhăn mũi nuốt ực mấy cái xuống bụng, hắn rót nước tu ừng ực cho trôi hết bánh rồi ngoạc mồm:
- Nè, đột nhiên quan tâm đến thằng cô khó ưa là sao, đừng nói cô muốn tôi chết nghẹn nhá?
Đây là cơ hội để xóa bỏ nghi ngờ nên Rose liền đốp chát, đôi bên cãi cọ một lát, nàng hứ một tiếng quay mặt đi, Sam tức ói máu điệu bộ không chấp trẻ con, nhưng người ta đã đình chiến, hắn đếch còn lý do đấu khẩu khiến càng bực bội.

Cả nhà thầm cười hai đứa ngồi đối diện nhưng đếch thèm nhìn mặt nhau, Kai nhanh trí giảng hòa bằng món ăn thơm phức, anh trai nói em gái cùng mình thu gọn đồ trên bàn để bày biện cơm cuộn.
Mọi người kinh ngạc tác phẩm nghệ thuật, phần nguyên liệu không theo thứ tự mặc định mà sắp xếp theo tâm tư kẻ sống tình cảm.

Đặc biệt mỗi người có góc nhìn khác nhau, kề vai với cơm là trứng cá chuồn mang sắc màu hồng rực, Rose phấn khích nhận ra đôi bạn đồng hành bênh vực, bảo vệ nhau trước mọi điều tồi tệ.

Sam thích chí liên tưởng màu bơ ố vàng vấy bẩn cơm trắng tinh khiết như tri kỷ suýt bị ma cô làm nhục.

Hắn khoái cảnh xà lách hùa theo dưa leo nhảy vào ức hiếp hệt cục đời tạo drama cho Gym Lord bú fame.

Gừng hồng ngâm chua ngọt bày rải rác xung quanh như cú quạ kền kền chầu sực soi mói rỉa mổ.
Huge gật gù hài lòng tôm hồng cùng cua trắng quây quần bên cơm, hình ảnh sinh động giống gia đình “ai đó” bảo vệ kẻ xa lạ thành người thân quen.

Hình ảnh đó thay lời tri ân luôn ở bên chở che én nhỏ.

Không ấn tượng bằng tôm và cua, rong biển xanh thẫm tựa “bầu trời” nhẹ nhàng bao bọc cơm mềm dẻo ngọt.

Dịu dàng như tình thân anh trai dành cho em gái, én nhỏ và vùng trời chẳng ngại trao nụ cười ôn nhu.

Người mẹ ý tứ che miệng giấu đôi môi chúm chím, lặng ngắm ánh mắt anh và em đong đầy yêu thương, ánh mắt trong sáng hơn thiên thần ấy khiến bà bất giác nhớ đám gato bình loạn giễu mỉa, chỉ trích, cà khịa, “tố” anh em quốc dân là lũ biến thái thích loạn luân.

Bà suýt cười thành tiếng rồi chạnh lòng nghĩ về con trai, xót xa đứa con khổ mệnh, buồn thương đóa hoa quay cuồng trong bão, người mẹ cảm phục đóa hoa mỏng manh nhưng không hề tan vỡ dưới sóng gió dập vùi.


Bình Luận (0)
Comment