Chương 5: Kế mượn đao giết người (2)
Đối với Hàn Bân, một người trí dũng song toàn, Tưởng tiên sinh vẫn luôn e dè hắn ta và không muốn em trai hắn là Khủng Long lên nắm đầu ở Đồn Môn.
Vì vậy, Tưởng tiên sinh rất vui khi thấy Thẩm Đống đã tiếp quản thành công.
…….
Hoàn toàn trái ngược lại với Tưởng tiên sinh, Hàn Bân sắc mặt u ám đến mức suýt rơi nước mắt khi biết tin.
Vì để cho Tang Đông ra tay với Thẩm Đống, hắn ta đã đi tong ba triệu.
Hắn ta không bao giờ nghĩ rằng, bình thường so với bọn trâu bò của Hồng Hưng lại quá kém cỏi, chẳng những không đói phó được với Thẩm Đống, mà ngược lại còn dễ dàng bị giết thảm.
Điều này không lẽ nào là có lí đó.
Hàn Bân nhấc điện thoại lên, gọi cho Khủng Long.
“Khủng Long, ngươi đã nghe đến chuyện Thẩm Đống chưa?”
“Nghe rồi. Mẹ kiếp, Tang Đông này thật sự là phế vật, có tiếng mà không có miếng, không công làm bệ đá cho Thẩm Đống dẫm lên. Đại ca, ta nên làm gì?”
“Thẩm Đống đã giết chết Tang Đông, cướp đi lãnh địa của Đông Tinh, Tiếu Diện Hổ nhất định sẽ ra mặt, trước tiên ngươi hãy cứ im lặng xem biến, đừng mù quáng tấn công Thẩm Đống, tránh bị người ta tóm lấy nhược điểm.”
“Đã hiểu.”
…….
Trong một quán bar ở Đồn Môn.
Sau khi Tiếu Diện Hổ nghe được tin tức, trên mặt đã không còn lộ ra nụ cười.
Hắn ta thô bạo đập vỡ ly rượu thành từng mảnh, chửi: “ Cái tên Tang Đông này thật khốn kiếp, thật khiến cho ta mất mặt.”
Diệu Dương hớp một ngụm rượu, nói: “ Tức giận làm được cái gì chứ, bây giờ ngươi định xử lý sao?”
Tiếu Diện Hổ bình tĩnh lại, nói: “Bên ngoài vẫn còn cảnh sát, đêm nay không thể chiếm lại địa bàn được. Ngày mai ta đến tìm Ba lão đại đàm phán một chuyến. Nếu hắn không trả lại địa bàn, ta lập tức đem người tới đòi lại.”
Diệu Dương cười, nói: “Được, có cần gì cứ nói với ta.”
Tiếu Diện Hổ khinh thường nói: “ Chỉ là đối phó với một Thẩm Đống thôi, chuyện nhỏ.”
…….
Về đến nhà, Thẩm Đống chưa biết sự tình của các bên ngoài.
Lúc này hắn như vui mừng đến phát điên.
Quả thực lần này gặt được thành công lớn.
Số tiền trong két sắt của Tang Đông không phải là 8 triệu mà là 5 triệu đô la Hồng Kông và 700.000 đô la Mỹ.
Nếu đem đi đổi thì sẽ được gần 10 triệu đô la Hồng Kông.
Điều này làm cho Thẩm đống không thể không cảm thán, hiệp hội kinh doanh ma túy này quả thực rất giàu có.
Ngoài việc nhận được 10 triệu đô la Hồng Kông,điểm thiện công của Thẩm Đống còn tăng vọt từ 500 lên 5.000.
Thẩm Đống hoài nghi có lẽ vì giết chết Tang Đông, tên bán ma túy này mới có thể thu được nhiều công đức đến vậy.
Mà ở Đông Tinh, Tang Đông cũng chỉ là một nhân vật nhỏ.
Nếu sau này giết chết những tên bán ma túy lớn hơn kia, chẳng phải điểm thiện công của hắn sẽ tăng lên đến hàng vạn sao?
Thẩm đống đem toàn bộ 5.000 điểm thiện công thêm ở mục sức mạnh, sức mạnh thuốc tính từ 14 lập tức tăng cường lên 15.
Thẩm Đống nhíu nhíu mày.
5.000 điểm thiện công mà chỉ đổi lấy được 1 điểm thuộc tính, xem ra muốn nâng cao thực lực, vẫn là một chuyện không hề dễ dàng.
Cũng may là hắn đã nghĩ ra được một cách nhanh chóng tăng cường điểm thiện công của mình, đó chính là tìm giết những tên lưu manh bán ma túy.
Đối với chuyện này, trong lòng Thẩm Đống không có chút gánh nặng nào.
“Tinh tinh tinh.”
Điện thoại của Thẩm Đống hiện lên một tin nhắn.
Trên đó chỉ hiện lên ba chữ: Tại nơi cũ.
Thẩm Đống cau mày.
Hóa ra người tiền nhiệm của Thẩm Đống không chỉ là một tay xã hội đen của bang Hồng Hưng, mà còn là một đặc vụ chìm được cảnh sát cử đến, và người đang nhắn tin cho hắn chính là người giám sát hắn, thanh tra Hoàng Chí Thành.
Thẩm Đống bây giờ đã không còn hứng thú gì với đặc vụ ngầm nữa.
Hắn biết rõ, chỉ cần làm đặc vụ ngầm, muốn quay trở về đồn cảnh sát là chuyện mơ hão.
Cho dù hắn quay trở lại, hàng vạn tên xã hội đen ở Hồng Hưng cũng sẽ không tha cho hắn.
Huống chi, hiện tại ở Hồng Kông là nơi của ma quỷ ngoại lai, kiếp trước đã làm cảnh sát hình sự, làm sao có thể chịu làm công cho ma quỷ ngoại lại kia?
Cái gì mà mở rộng với quốc tế, thật là một chuyện cười.
Tuy nhiên vẫn chưa là thời điểm thích hợp để cắt đứt, Thẩm Đống đành phải bắt một chiếc taxi đến một tòa nhà cao tầng ở Tiêm Sa Chủy.
Giống như trong phim, Hoàng Chí Thành vẫn thích gặp mặt đặc vụ ngầm trên sân thượng.
“Thẩm lão đại, ngươi cũng rất uy phong đấy.”
Hoàng Chí Thành nghe được tiếng động phía sau lưng, lạnh lùng nói.
Thẩm Đống bước đi đến bên cạnh hắn ta, quay đầu nhìn Hoàng Chí Thanh.
Con mẹ nó, buổi tối mang đeo kính râm, thật là bị bệnh thần kinh.
“Hoàng tiên sinh, tối hôm nay ta thiếu chút nữa là bị người chém chết, ngài nói vậy khiến ta cảm thấy không thoải mái lắm.” Thẩm Đống bất mãn nói.
Hoàng Chí Thành tháo kính râm xuống, nhìn Thẩm Đống với ánh mắt nghiêm nghị: “Người còn nhớ bản thân mình là cảnh sát không vậy?”