Chương 121: Bức ép Đàm Thành thả người (1)
Tống Tử Hào thở dài nói: “Ta quá do dự thiếu quyết đoán. Bọn họ để ta buổi tối đi đón người, nhưng địa điểm cụ thể vẫn chưa được thông báo.”
Thẩm Đống hơi nheo mắt lại nói "A Hào, trong tay ngươi có phải có thứ bọn họ cần không? Nếu như chỉ lo lắng ngươi tiết lộ bí mật, trực tiếp giết ngươi liền xong xuôi, tại còn phải dùng em trai ngươi uy hiếp ngươi đây?"
Tống Tử Hào suy nghĩ một chút rồi nói: "Bọn họ có lẽ muốn mạng lưới liên hệ của ta. Làm ngành chúng ta, nhận thân không nhận lạ.”
Thẩm Đống gật đầu nói: "Vậy thì đúng rồi. Lợi dụng Tống Tử Kiệt để ép buộc ngươi đem khách hàng cũ trước đó kéo qua, chờ sau khi bọn họ thiết lập liên hệ xong liền giết chết hai huynh đệ các ngươi, quả là một kế hoạch rất tốt."
Tống Tử Hào khâm phục nói: "Đống ca, ngươi thật sự quá lợi hại."
A Hoa nói: "Vấn đề là làm sao phá vỡ cục diện đây?
Thẩm Đống cười nói: “Đúng vậy, Mọi người cùng nhau suy nghĩ, làm sao phá vỡ tình thế đây?”
Jimmy trầm tư một phen, rồi nói: "Để ta nói, trước tiên Hào ca hổ dĩ vi xà đồng ý với đối phương, sau đó nghĩ biện pháp tìm ra vị trí của Tống Tử Kiệt, chỉ cần hắn được cứu, mọi chuyện sẽ ổn thôi."
A Hoa nói: “Không đơn giản như vậy, đảo Hồng Kông lớn như vậy, giấu một người quá dễ dàng, chúng ta cũng khó tìm được. Hơn nữa, chúng ta có thể nghĩ tới, bọn họ có thể nghĩ tới, và họ chắc chắn sẽ không cho chúng ta đủ thời gian. Đống ca, anh đã nghĩ ra giải pháp nào chưa?
Mọi người đều nhìn Thẩm Đống.
Thẩm Đống nhấp một ngụm trà, cười nói: “Cách phòng ngự tốt nhất là gì?”
Thiên Dưỡng Sinh nói: “Là tấn công.”
Thẩm Đống nói: “Đúng vậy, chúng ta muốn ở thế tấn công, không được để kẻ địch nắm mũi dắt đi. A Hào, in tiền giả thứ gì là quan trọng nhất?”
Tống Tử Hào không chút do dự nói: “Đó là một cuộn băng, trong đó chứa tất cả các điểm mô phỏng trên bảng điện, nếu làm mất nó, một tờ tiền giả cũng sẽ không in được. Nếu muốn làm một cái mới, nó sẽ phải mất ít nhất nửa năm, thậm chí một năm, cần tiêu hao một lượng lớn nhân lực cùng tài chính."
A Hoa vỗ đùi, nói: "Lấy cuộn băng đó đem đến đổi cho A Kiệt không phải được rồi sao? A Hào, ngươi có biết xưởng in tiền của họ không?"
Tống Tử Hào nói: “Biết. Tuy ta đã ở tù mấy năm nhưng trước đây trong công ty vẫn có rất nhiều người từng đi theo ta.”
Thẩm Đống nói: “Tìm xưởng sản xuất tiền giả, lấy cuộn băng, ép Đàm Thành thả người ra. Khi đến lúc, ta sẽ đích thân nói chuyện với hắn.”
Tống Tử Hào gật đầu nói: "Cảm ơn Đống ca. Nhân tiện, Đống ca, vì an toàn, huynh có thể tạm thời để A Nhu ở đây được không?"
Thẩm Đống liếc nhìn Chung Nhu, cười nói: “Em trai ngươi tư tưởng chưa thành thục, nhưng lại có ánh mắt lại rất tốt. Chung tiểu thư, oan ức cô một chút, tạm thời ở lại đây đi.”
Chung Nhu cúi đầu trước Thẩm Đống, nói: "Cảm ơn Đống ca đã cứu bạn trai của ta."
Thẩm Đống nói: “Không cần khách khí, A Sinh, A Kiệt, các ngươi cùng A Hào đi tìm A Huy, sau đó mang theo tên nhóc đấy, đi giải quyết chuyện này.”
Thiên Dưỡng Sinh và Lý Kiệt đồng thanh nói: "Vâng, Đống ca."
Ba người rời đi không bao lâu, Lý Hân Hân cùng Thu Đề trở về.
Nhìn thấy Chung Nhu ở trong phòng khách, hai người đồng thời cau mày.
Thẩm Đống làm sao không hiểu bọn họ đang nghĩ gì, lập tức giải thích: “Hai vị mỹ nữ, đừng hiểu lầm, đây là Chung Nhu, bạn gái của em trai A Hào. Cô ấy đến đây để nương nhờ. Chung Nhu, đây là hai người bạn gái của ta, Lý Hân Hân và Thu Đề."
Chung Nhu vội vàng nói: "Hân tỷ, Thu Đề tỷ, chào mọi người, quấy rầy rồi."
Lý Hân Hân nắm lấy tay Chung Nhu, cười nói, "Không quấy rầy. A Nhu, ngươi thật xinh đẹp."
Chung Nhu nói: "Hân tỷ, tỷ cùng Thu Đề tỷ mới thực sự xinh đẹp."
Rất nhanh sau đó, ba người phụ nữ đã ngồi trò chuyện cùng nhau.
Biết được bạn trai của Chung Nhu là cảnh sát, Lý Hân Hân nhìn Thẩm Đống.
Thẩm Đống nói: “Đừng nhìn ta, tôi làm ăn đều là chuyện hợp pháp, không sợ cảnh sát.”
Lý Hân Hân nói: “Hy vọng như vậy.”
Ba giờ chiều, Tống Tử Hào và những người khác trở lại, thu hoạch khá dồi dào.
“Đống ca, đây là cuộn băng in tiền giả của họ, còn có mười rương đô la Mỹ.”
Tống Tử Hào đặt cuộn băng và một hộp giấy lớn lên bàn.
Thẩm Đông mở hộp ra, nhìn thấy bên trong chứa đầy đô la Mỹ, cười nói: “Đây là thật hay giả?”
Tống Tử Hào nói: “Giả, tổng cộng là 2,8 tỷ đô la Mỹ.”
Thẩm Đống tò mò hỏi: “ Giá đổi tiền thật tiền giả là bao nhiêu?"
Tống Tử Hào nói: "Bình thường là 40: 1. Đống ca, số tiền này không thể chảy vào đảo Hồng Kông, nếu không sẽ gặp rắc rối lớn."
Thẩm Đống nói : "Tiền giả không thể chảy vào đảo Hồng Kông. Nhưng là có thể chảy vào Hải Đăng Quốc. Quốc gia này quá hống hách, ta không thích nó. Nó càng xui xẻo, tôi càng vui vẻ."