Chương 246: Hồng Văn ra tay (1)
Lạc Đà móc móc lỗ ta, nói: “Tối hôm qua nếu không phải do bên ngươi biểu hiện kém như vậy, hiện tại Bát Lan Nhai cũng là của chúng ta rồi. Mi Thúc, nắm đấm lớn bao nhiêu thì phần cơm sẽ lớn bấy nhiêu, đạo lý này, ngươi chẳng lẽ còn không rõ sao?”
Liên Hạo Long nói: “Hai phố kinh doanh của Vượng Giác cùng với 16 bãi của Tiêm Sa Chủy ta đã cho người đến canh rồi. Nếu Hồng Thái các ngươi không phục có thể đến cướp. Chỉ cần có bản lĩnh cướp được từ trong tay Trung Nghĩa Tín bọn ta, ta tuyệt sẽ không làm khó dễ.”
Sắc mặt Mi Thúc lạnh lẽo cùng cực, nói: “Các ngươi đây là đang làm trái đạo nghĩa giang hồ.”
Lạc Đà hừ một tiếng nói: “Nếu như bọn ta không giảng nghĩa khí, thì dựa vào biểu hiện của Hồng Thái các ngươi, một mảnh đất bọn ta cũng không cho các ngươi. Ta đã thương lượng cùng với A Long, phân cho các ngươi một đường tại Vương Giác và bảy, tám bãi ở Tiêm Sa Chủy thì đã là hết lòng giúp đỡ đám thất bại Hồng Thái các ngươi rồi.”
“Rầm.”
Mi Thúc tàn nhẫn vỗ bàn một cái, nói: “Chúng ta đi xem.”
Nhìn bóng dáng Mi Thúc bỏ đi, Lạc Đà khinh thường nói: “Hồng Văn đem Hồng Thái giao cho hắn ta, quả là một nước cờ sai lầm.”
Liên Hạo Long thăm thẳm nói: “Mi Thúc nếu là lợi hại, Hồng Văn sao có thể còn ở trong tối khống chế Hồng Thái chứ? Lạc ca, không nên xem thường Hồng Thái, thực lực chân chính của bọn họ vẫn luôn nằm trong tay hai huynh đệ Hồng Văn Hồng Nam.”
Trong lòng Lạc Đà chấn động, nói: “Chúng ta bẫy Mi Thúc như vậy, không biết Hồng Văn có thể ra tay hay không?”
Liên Hạo Long nói: “Hắn đã không phải là người trong giang hồ nữa rồi, nhiều nhất chỉ có thể âm thầm làm việc thôi.”
Lạc Đà híp mắt lại, bảo: “Sát thủ?”
Liên Hạo Long gật đầu.
Lạc Đà hừ lạnh, nói: “Có xã đoàn nào không có sát thủ đâu. Hắn ta muốn dùng stas thủ để đối phó, cùng lắm cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương.”
Phía bên kia, sau khi Mi Thúc rời đi, một đường ôm bụng tức giận trở lại tập đoàn Thái Thịnh, nhìn thấy Hồng Văn.
Đem sự tình đơn gian kể lại, Mi Thúc vỗ bàn một cái nói: “Văn ca, chuyện này dù thế nào đi nữa chúng ta cũng không thể bỏ qua được, nếu không sau này trên giang hồ chắc không còn chỗ nào cho anh em Hồng Thái chúng ta nữa.”
Hồng Văn không tỏ ý kiến, hỏi: “Lần đại chiến này bên chúng ta có bao nhiêu huynh đệ thiệt mạng?”
Mi Thúc nói: “Bị thương hơn 1,800 người, thiệt mạng hơn bốn trăm người. Phần lớn mấy người thiệt mạng đều là do Thẩm Đống và đồng bọn hắn ta giết chết.”
Hồng Văn rót cho Mi Thúc một chén trà, nói: “Ngươi định xử lý chuyện này như thế nào?”
Mi Thúc nói: “Người đã chết thì cho mười vạn, người bị thương thì chi trả toàn bộ phí điều trị cho bọn họ.”
Hồng Văn nhíu mày, nói: “Ta mới nhận được tin, Thẩm Đống cho những huynh đệ thiệt mạng đến 30 vạn, còn những huynh đệ bị thương ngoại trừ phí điều dưỡng còn được nhận thêm ba vạn. Phàm là những người tham dự vào trận chiến tối quá, mỗi người được nhận hai vạn, người có công được khen thưởng càng nhiều.”
Mi Thúc mắng to: “Mẹ kiếp, cái tên Thẩm Đống này quả nhiên là kẻ giàu có. Văn ca, nếu dựa theo tiêu chuẩn của tên đó mà làm cho dù ta có đập nồi bán sắt cũng không đủ dùng.”
Hồng Văn liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ta nói mấy lời này cho ngươi, chỉ muốn ngươi biết làm lão đại thì phải hào phóng một chút, mấy tiểu đệ dưới kia mới có thể bán mạng vì ngươi. Thẩm Đống làm như vậy, nói thẳng ra thì cũng chỉ là dung tiền để thu mua lòng người, nhưng không thể không thừa nhận, một chiêu này phi thường hiệu quả. Sau này nếu còn có những trận chiến như vậy, những tiểu đệ kia nhất định sẽ không tiếc mạng mà chiến đấu.”
Đối với Thẩm Đống, Hồng Văn đã đem mức độ nguy hiểm của hắn kéo đến cảnh giới cao nhất.
Có tiền, có võ lực, có thương pháp tốt hơn nữa còn thông minh tài trí, người như vậy khó trách Hồng Văn hắn không coi trọng.
Mi Thúc bất mãn nói: “Văn ca, sao ngại lên khen tên Thẩm Đống kia rồi? Hắn ta là kẻ thù không đội trời chung với Hồng Thái chúng ta.”
Hồng Văn trầm giọng nói: “Trưa hôm nay, Thẩm Đống chỉ dẫn theo ba người, một mình một ngựa đi đến phòng làm việc của ta. Ta với hắn đã giao lưu một hồi, muốn nghe đánh giá của ta với tên đó không?”
Mi Thúc nói: “Mời ngài nói.”
Hồng Văn nói: “Một đời kiêu hùng. Hồng Hưng quá nhỏ, dưỡng không được con giao long này. Ta hy vọng ngươi từ nay về sau không chủ động tìm hắn ta gây sự, nếu không, đến cả ta cũng không cứu nổi ngươi.”
Mi Thúc mím môi, nói: “Văn ca, hắn thật sự lợi hại như vậy sao?”
Hồng Văn trịnh trọng nói: “So với ngươi tưởng còn lợi hại hơn nhiều. Vì hòa giải với hắn ta, ta đã bỏ ra hai ngàn vạn.”
Mi Thúc kinh hô: “Ngươi điên rồi sao?”
Hồng Văn nói: “Mục đích hắn ta đến đây là để xác định ta là bạn hay là địch, mà ta cũng không muốn chết. Mu Thúc, nghe ta, Thẩm Đống người này, chỉ có thể làm bạn không thể làm địch được.”