Thẩm Đống nói: "Vậy thì không phải. Lúc đó ta có nhắc đến khủng hoảng cổ phiếu ở Đăng Tháp Quốc, hình như ông ấy rất có hứng thú với phương diện này, nên hỏi ta tư vấn đầu tư. Tài bắn súng của sư phụ ngươi thì khỏi phải bàn, nhưng mặt đầu tư thì hắn không giỏi, thế nên ta giới thiệu A Hào cho hắn. Sau khi kiếm được nhiều tiền rồi, sư phụ ngươi chỉ rút ra năm mươi vạn đô la, còn lại hơn bốn triệu đô la tất cả đều để cho lại để A Hào tiếp tục chơi cổ phiếu. Ta đoán kiếm thêm một ngàn tám triệu đô la nữa hẳn là không có vấn đề gì. Đúng rồi, chuyện đầu tư, ngươi không nên đi hỏi sư phụ ngươi, tránh đển hắn xấu hổ."
Âu Vịnh Ân gật đầu, nói: "Hiểu rồi. Ông xã, cám ơn ngươi đã giúp hắn."
Thẩm Đống cười nói: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Đi, tiếp tục luyện súng."
Hai người đi tới sân luyện súng, vừa khéo nhìn thấy một người đàn ông đang di chuyển rất nhanh.
Hắn ta ước chừng hơn ba mươi tuổi, đội một cái mũ lưỡi trai, vẻ mặt lãnh lùng, ánh mắt sắc bén.
Vô luận là tốc độ chạy hay là tốc độ nổ súng, đều không kém Bành Dịch Hành.
Đương nhiên, so với Thẩm Đống thì còn kém xa.
Sau khi bắn xong, người đàn nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nhẹ nhàng lắc đầu, dường như không quá hài lòng với kết quả này.
Thẩm Đống khen: "Không sai. Sư phụ ngươi có đối thủ rồi."
Âu Vịnh Ân nhướng mày, nói: "Hắn tên Miêu Chí Thuần, là thanh tra cao cấp của Hồng Kông, có kỹ thuật bắn như thần, xếp hạng nhất trong câu lạc bộ bắng súng mấy trăm hội viên."
Thẩm Đống gật đầu, nói: "Ngoại trừ sư phụ ngươi, hắn là người có kỹ thuật bắn súng tốt nhất mà ta từng gặp."
Âu Vịnh Ân liếc hắn một cái, nói: "Ngươi biết sư phụ ta đánh giá ngươi như thế nào không?"
Thẩm Đống cười nói: "Nói nghe một chút."
Âu Vịnh Ân nói: "Hắn nói ngươi là ma quỷ trong giới bắn súng, không nên tồn tại trên đời."
Thẩm Đống xì một tiếng, nói: "Ta còn tưởng là võ hiệp đồ chứ."
Miêu Chí Thuần dường như chú ý tới hai người, mỉm cười vẫy tay với Âu Vịnh Ân.
Âu Vịnh Ân cũng phất phất tay, chào hỏi.
Thẩm Đống nói: "Ngươi quen biết thật là nhiều người."
Âu Vịnh Ân đắc ý nói: "Đương nhiên. Luật sư chúng ta thường giúp xử lý đủ mọi kiện tụng từ đủ ngành nghề, quan hệ mật thiết nhất với cảnh sát."
Thẩm Đống gật đầu: "Không nói nữa, luyện súng đi."
Sáu giờ chiều, Thẩm Đống và Âu Vịnh Ân quay về biệt thự.
Ăn cơm tối xong, Thẩm Đống đến nhà kho, tìm một cái thùng giấy tồi tàn, bên trong là số trang sức, đá quý mình cướp được từ chỗ Aix.
Khi Lý Hân Hân, Thu Đề, Âu Vịnh Ân nhìn thấy Thẩm Đống ném hơn mười món trang sức, đá quý vô giá như ném rác, tới trước mắt các cô thì ba người rất choáng váng.
Âu Vịnh Ân cầm lấy một sợi dây chuyền kim cương, nói: "Ông xã, ngươi có biết sợi dây chuyền này đáng giá bao nhiêu tiền không?"
Thẩm Đống lắc đầu, nói: "Không biết."
Âu Vịnh Ân nói: "Kim cương tự nhiên 3.52 carat, giá trị ít nhất năm mươi triệu đô la Hồng Kông. Còn có vòng tay phỉ thúy này, toàn thân là màu xanh hoàng gia, giá trị ít nhất mười hai triệu đô la Hồng Kông. Thứ quý giá như vậy, ngươi lại đặt chúng vào trong thùng giấy rách nát. Trời ạ, ta muốn điên rồi."
Lý Hân Hân nghiến răng nghiến lợi nói: "Phung phí của trời, minh châu đầu ám."
Thẩm Đống nói: "Ta cũng biết thế, cho nên mới lấy tặng hết cho các ngươi. Các ngươi dựa theo sở thích, mỗi người chọn một món, chia hết đi."
Thu Đề hỏi: "Đống ca, những trang sức, đá quý này ở đâu ra?"
Thẩm Đống không chút do dự nói: "Cướp trong nhà của Aix. Bây giờ Aix bị nổ tan xương nát thịt, cả nhà hắn cũng đã chết sạch sẽ, cho nên các ngươi cứ đường hoàng đeo lên. Nếu có người hỏi, các ngươi cứ nói đây là ta mua."
Âu Vịnh Ân buông một bộ khuyên tai cao cấp, nói: "Nghe ngươi nói như thế, ta như thế nào cảm giác những trang sức này nhuốm đầy máu tươi."
Thẩm Đống mỉm cười nói: "Đầu tiên là Aix muốn giết chúng ta, ta buộc phải phản kháng thế lực ác, thuộc về phòng vệ chính đáng. Tiếp theo cảm giác của ngươi không sai, trên cơ bản tất cả trang sức này đều nhuốm máu, là do vô số thợ mỏ đổ huyết lệ đổi lấy. Nhất là ở Châu Phi, cuộc sống, sinh hoạt của thợ mỏ nơi đó quả thực rất thê thảm."
Lý Hân Hân dùng tay ra hiệu dừng lại, nói: "Ngươi đừng nói nữa. Nếu nói tiếp, ta sợ ta sẽ nôn ra toàn bộ cơm tối mất."
Thẩm Đống đứng dậy: "Được rồi, mọi người xử lý đồ trang sức đi. Tối nay ta phải ra ngoài làm việc, có thể sẽ không về, mọi người cứ ngủ sớm đi."
Lý Hân Hân biết chắc chắn Thẩm Đống phải đi làm chuyện không tiện cho các cô biết, liền nói: "Ngươi cẩn thận một chút, chú ý an toàn."
Thẩm Đống nói: "Yên tâm, sáng mai ta về mang bữa sáng cho mọi người."
Rời khỏi biệt thự, vẻ mặt Thẩm Đống trở nên vô cùng nghiêm túc.